Người quay phim lờ mờ cảm nhận được mùi thuốc súng giữa hai người, liền cười nói chen vào: "Tôn giáo học à, bây giờ ít người học ngành này lắm."
Tạ Vô Ngư khựng lại một chút, sau đó bình tĩnh nói: "Đây chẳng phải là hưởng ứng chính sách tôn giáo mới của nhà nước, phấn đấu trở thành tín đồ Đạo giáo mới của thời đại mới hay sao."
Người quay phim: "..."
Trần Hi: "..."
Câu này bọn họ không biết phải đáp lại thế nào!
Người quay phim ho nhẹ một tiếng, tắt máy quay, tiếp tục chuyển chủ đề: "Tạ lão sư đường xa đến đây chắc cũng mệt rồi, dọn dẹp xong thì nghỉ ngơi một chút đi, đến tối quay tôi sẽ đến gọi anh."
Lần này đến lượt Tạ Vô Ngư "..."
Trần Hi cũng đang muốn bàn bạc với quản lý để đưa ra yêu cầu với chương trình, nên cũng không nán lại lâu.
Tạ Vô Ngư tự mình tiễn họ ra cửa, sau đó đóng cửa lại, xoay người.
Anh bước về phía trước vài bước, hướng về làn khói hương lượn lờ, cúi đầu nhìn ba nén hương đang cắm trong lư.
Hương mà Tạ Vô Ngư mang theo đều là loại hương tốt, được làm thủ công theo phương pháp cổ xưa, khi đốt lên có mùi thơm thanh tao, khi cháy hết thì tro rất trắng và mịn.
Anh vừa nói chuyện với người quay phim và Trần Hi một lúc, bây giờ nhìn lại, ba nén hương đã cháy được một nửa, phần tro trắng tinh bám trên que hương, dưới ánh lửa lập lòe, tạo thành hình dáng cao bên trái, thấp bên phải.
Hương cháy mà tro không rụng, hiện tượng này dân gian thường gọi là "hương đứng". Người am hiểu có thể dựa vào hình dáng của phần tro hương để đoán cát hung. Ba nén hương mà Tạ Vô Ngư vừa thắp, phần tro hương tạo thành hình "hương trộm cướp", nghĩa là trong thời gian sắp tới có thể sẽ có trộm hoặc cướp viếng thăm.
Nhưng nếu chỉ là trộm cướp bình thường thì các vị tổ sư sẽ không cảnh báo. Trừ phi tên "trộm cướp" này không hề tầm thường...
Tạ Vô Ngư: "..."
Cái sư điệt này đúng là tìm cho anh một công việc "tuyệt vời".
Tạ Vô Ngư mặt không cảm xúc lấy điện thoại ra, bấm vào avatar của Lạc Phần rồi gửi một tin nhắn.
Tạ Vô Ngư: Bùa bình an tháng này của cậu, mất.
Không lâu sau, Lạc Phần hoảng sợ gửi lại một loạt dấu chấm hỏi: ?????????!!!
Lạc Phần: Tại sao ạ!!
Lạc Phần: Sư thúc!!!
Tạ Vô Ngư: ^_^
Sau khi nhắn tin xong, anh chẳng buồn xem Lạc Phần kêu gào gì thêm, tắt phụt điện thoại. Ngẫm nghĩ một lát, Tạ Vô Ngư lại lôi từ trong vali ra một lá bùa trấn trạch, rón rén xuống lầu, len lén dán sau cánh cửa chính.
Có lẽ nhờ lá bùa trấn trạch của Tạ Vô Ngư, những ngày quay tiếp theo của chương trình diễn ra suôn sẻ, không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng càng yên ổn, Tạ Vô Ngư càng để tâm, cái "hương trộm cướp" mà các vị tổ sư báo trước rốt cuộc là có ý gì...
"Ngày mai là quay xong rồi, Vô Ngư, cậu còn lịch trình nào khác không?" Trong giờ nghỉ, Trần Hi cầm cốc nước ngồi xuống đối diện Tạ Vô Ngư, bâng quơ hỏi.
Tạ Vô Ngư đang dùng điện thoại thắp hương điện tử cho Tam Thanh, nghe vậy mỉm cười đáp: "Hình như là không."
"Ồ." Trần Hi cười cười, "Tôi quên mất, Vô Ngư cậu mới quay lại chưa lâu, chắc vẫn chưa quen với nhịp độ trong giới."
Hắn như vô tình thở dài một tiếng, rồi lại chuyển chủ đề: "Mà nói mới nhớ, tình tiết mà Vô Ngư cậu quay ngày mai... hình như hơi xui xẻo đấy."
Tạ Vô Ngư nói: "Cũng bình thường thôi."