Beta Phản Phái Si Tình Khó Làm Quá [Xuyên Sách]

Chương 17

Gần đây Cục Phân tích Tình báo và Cục Ngoại giao không tìm cậu, khiến cậu mất nguồn tin tức. Hỏi y tá thì y tá bảo chờ lãnh đạo thông báo; hỏi Thu Đồng bên đài truyền hình thì Thu Đồng cũng không biết, chỉ biết khóc lóc kể lể bệnh viện nói một đằng làm một nẻo, không cho cậu ấy vào thăm Nghiêm Cẩn nữa.

Nghiêm Cẩn nhìn đôi giày da của Chu Lý, khẽ lắc đầu. Mép giày hơi bẩn… Chu thiếu gia tuy ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng lại có vẻ xuề xòa, vừa vào cửa Nghiêm Cẩn đã để ý thấy.

Giày da thì thôi, cà vạt cũng hơi lệch, cúc áo cổ mở bung mấy cúc, áo sơ mi cũng không sơ vin vào quần.

Không biết hôm nay Chu Lý có lịch trình gì mà ăn mặc như vậy… Bảo là không trang trọng thì cũng mặc vest đeo cà vạt rồi; bảo là trang trọng… thôi, không nói ra được.

Ăn mặc thế này thì chắc chắn không phải đi thăm người lớn tuổi rồi.

Chu Lý im lặng hồi lâu, Nghiêm Cẩn chủ động hỏi: "Ai bị ốm vậy?"

Chu Lý đến thăm ai là chuyện của Chu Lý, không liên quan gì đến cậu, một kẻ đã bị đuổi khỏi nhà họ Chu, cũng không đến lượt cậu quan tâm.

Nhưng Nghiêm Cẩn quá tò mò. Nếu Chu Lý chịu giải đáp thắc mắc cho cậu thì tốt; còn nếu không muốn nói, cảm thấy cậu vượt quá giới hạn, giận dỗi bỏ đi… thì cũng coi như tiễn được vị Phật lớn này, kết quả cũng không tệ.

Chu Lý chỉnh lại tư thế ngồi, im lặng vài giây, rồi nói với vẻ mặt vô cảm: "Chân An."

Nghiêm Cẩn lục lọi trong ký ức đã phủ bụi, tìm ra cái tên này. Em trai ruột của Chân Vĩnh.

Chân An nhỏ hơn Chu Lý bốn tuổi, từ nhỏ đã lẽo đẽo theo sau Chu Lý, miệng lúc nào cũng "Chu thiếu gia" "Chu thiếu gia".

Chu Lý không thích chơi với trẻ con, chẳng mấy khi để ý đến Chân An, thỉnh thoảng lười biếng gọi Chân Vĩnh một tiếng, bảo Chân Vĩnh quản em mình cho tốt, coi như đó là câu trả lời duy nhất của hắn dành cho Chân An.

May mà Chân An từ nhỏ đã bộc lộ bản chất Alpha máu lửa, nếu Chân An có một chút xíu nào giống Omega, thì cậu ta cũng sẽ được hưởng "đặc ân" bị Nghiêm Cẩn cấm cửa giống như Thư Vân.

"Cãi nhau với gia đình, không chịu về nhà. Chân Vĩnh không muốn gặp nó, nhưng lại lo lắng cho nó." Chu Lý kéo kéo cà vạt, vẻ mặt bực bội, "Nó chán bệnh viện, nhưng lại không dám về nhà, Chân Vĩnh bảo nó nghe lời tôi, nên nhờ tôi đến khuyên."

"Ừm…" Cà vạt càng kéo càng lệch, đúng là đeo cho có lệ, Nghiêm Cẩn nghĩ.

"Bị thương nặng không?" Nghiêm Cẩn hỏi. Cậu hơi bất ngờ, Chân An lớn rồi có giá vậy sao?

Chu Lý đứng dậy: "Gãy một chân."

Đây là dấu hiệu muốn đi rồi, có vẻ Chu Lý không thích mấy câu hỏi của cậu.

Nghiêm Cẩn hiểu rõ tính cách của Chu Lý, hiểu rõ từng cử chỉ hành động của hắn, hai lần trước còn hơi xa lạ, nhưng bây giờ cảm giác quen thuộc đã trở lại.

Thì ra thói quen mười hai năm qua không dễ quên, dù sao đó cũng là quy tắc sinh tồn được học từ nhỏ.

Cậu tưởng mình đã quên, nhưng thực ra chẳng quên chút nào. Ánh mắt Nghiêm Cẩn dõi theo đôi giày da của Chu Lý, cho đến khi gót giày hoàn toàn quay về phía mình, cậu mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cho đến khi bóng lưng hắn biến mất hẳn.

Nhân vật phản diện và nhân vật chính vốn dĩ đối lập nhau. Nghiêm Cẩn cảm thấy mình và Chu Lý xung khắc, không có Chu Lý thì cậu thuận buồm xuôi gió, gặp lại Chu Lý thì ngày nào cũng gặp chuyện.

Buổi sáng còn bảo không biết khi nào xuất viện, buổi chiều đã nhận được thông báo khẩn cấp của Cục Ngoại giao – Cục thiếu người, yêu cầu Nghiêm Cẩn xuất viện.

Người bên Cục Ngoại giao nói chuyện rất lịch sự, trước tiên hỏi thăm sức khỏe của Nghiêm Cẩn, đã hồi phục chưa, có thể xuống giường đi lại được chưa.

Nghiêm Cẩn vừa trả lời "có thể đi lại được", bên kia lập tức nói nếu tiện thì mong Nghiêm Cẩn đến Cục Ngoại giao một chuyến. Nghiêm Cẩn hỏi khi nào, bên kia bảo chiều nay, bảo cậu thu dọn đồ đạc, họ sẽ làm thủ tục xuất viện ngay.

Cậu còn muốn thăm dò thái độ của Cục Phân tích Tình báo, nhưng chưa kịp hỏi thì bên kia đã cúp máy. Điện thoại bảo mật của Cục Ngoại giao không thể gọi lại… Nghiêm Cẩn cầm điện thoại ngẩn người, xem ra chỉ còn cách thu dọn đồ đạc thôi.