Thấy hai người kia đã rời đi, Diệp Đề rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói lời cảm ơn với Thông Thiên:
"Đạo hữu, ngươi thật tốt bụng."
Thông Thiên xoay người phủi phủi tay áo, sau đó lại tiến lên vỗ vỗ thân cây của Diệp Đề:
"Ta đi trước đây, hai người kia đã đi rồi, đại ca nhị ca nhất định sẽ tìm đến gọi ta về, ngươi hảo hảo tu luyện, đợi ta rảnh rỗi sẽ đến tìm ngươi chơi."
Diệp Đề vừa nghe liền cảm thấy Thông Thiên coi mình là bạn bè, quả nhiên là Thông Thiên giáo chủ không phân biệt đối xử chủng tộc, người này thật sự rất tốt, giây tiếp theo liền nghe thấy Thông Thiên nói tiếp:
"Nói thật, ta sống lâu như vậy, thật sự chưa từng gặp qua ai giống như ngươi, khai thiên tích địa đã được sinh ra, đến bây giờ còn chưa hóa hình, tiểu thụ yêu, hy vọng lần sau gặp lại ngươi, ngươi có thể hóa hình thành công, đến lúc đó dẫn ngươi đến Côn Luân sơn chơi."
Hình bóng của Thông Thiên cũng theo lời nói cuối cùng mà dần dần biến mất trong không khí.
Diệp Đề nuốt lời mắng chửi vào trong bụng, sau đó bắt đầu cố gắng hấp thu linh khí, không vì cái gì khác, chỉ là không muốn lần sau gặp lại Thông Thiên còn bị chế giễu.
Tuy rằng Diệp Đề là xuyên không, nhưng khi trong lòng nàng muốn tu luyện tăng tiến tu vi, liền tự học pháp môn tu luyện, hấp thu linh khí trong không khí xung quanh, nâng cao tu vi, để cho bản thân có thể sớm ngày hóa hình.
Mặt trời trên trời mọc rồi lại lặn không biết bao nhiêu lần, ban đầu Diệp Đề còn đếm, sau đó phát hiện ra sinh mạng hiện tại của nàng dường như có chút dài đằng đẵng, nên dứt khoát cũng lười đếm, thời gian thấm thoát thoi đưa, tu vi của Diệp Đề đã tăng tiến không ít, thay đổi rõ ràng nhất chính là trước kia Diệp Đề chỉ có thể nhìn thấy phạm vi tán cây của mình, bây giờ thì khác, trong vòng trăm dặm, chỉ cần nàng muốn nhìn thì đều có thể nhìn thấy.
Chỉ là không biết đã xảy ra sai sót gì, Diệp Đề vẫn luôn không thể hóa hình, khoảng thời gian Thông Thiên rời đi, ước chừng cũng đã hơn một ngàn năm rồi, trong khoảng thời gian đó, Diệp Đề cảm nhận được bên ngoài hình như có chút thay đổi, nhưng cụ thể là thay đổi gì thì lại không thể nào biết được.
Diệp Đề còn dùng thần thức xem trộm các tu sĩ khác đánh nhau, lúc đầu nàng còn hào hứng dò xét thần thức ra bên ngoài xem náo nhiệt, sau đó lại cảm thấy nhàm chán, không muốn ra ngoài nữa, cũng quen với cuộc sống làm cây cối.
Nơi này của nàng phong thủy cũng không tệ, mưa thuận gió hòa, thỉnh thoảng còn có động vật nhỏ đến chơi đùa dưới gốc cây, là một nơi tốt.
Diệp Đề lắc lư cành lá một cách thong thả, tưởng tượng mình đang nằm dài, sau đó trở mình, theo thói quen nhìn lên bầu trời, liền nhìn thấy cách đó không xa, một đại mỹ nhân có chút quen mắt đang cưỡi một linh thú kỳ quái bay tới, Diệp Đề nhớ lại một chút, à, là Thông Thiên.
Thông Thiên so với lần đầu tiên Diệp Đề gặp đã khác.
Lần trước Thông Thiên còn mặc đạo bào màu xanh nhạt rất tùy ý, hôm nay lại mặc trường bào màu tím sẫm, tay áo rộng, trông hoa lệ và trang trọng hơn nhiều, tóc cũng được búi gọn gàng, trên đầu đội ngọc quan, nhưng thần sắc lại có phần lạnh nhạt hơn.
Diệp Đề nhiệt tình vẫy cành lá chào hỏi, không còn cách nào khác, ngần ấy năm trôi qua, nàng nhiều nhất cũng chỉ gặp qua ba người, Thông Thiên, còn có Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, cũng chẳng có ai để nói chuyện.
Thông Thiên đáp xuống đất, vẫy tay ra hiệu cho tọa kỵ của mình đi loanh quanh một lát, bản thân thì đi đến bên cạnh Diệp Đề quan sát một hồi rồi thở dài:
"Đã qua một nghìn ba trăm năm rồi, sao ngươi vẫn chưa hóa hình?"
Diệp Đề không nhúc nhích, lời nói, giọng điệu, thần thái này của Thông Thiên khiến nàng nhớ đến cảm giác áp lực khi bị họ hàng hỏi han về thành tích mỗi dịp Tết đến xuân về hồi còn đi học.
Thôi thì cứ giả chết vậy, Diệp Đề nhắm mắt lại, không thèm nhìn Thông Thiên nữa, bạn bè gặp mặt một lần thôi mà, không kết giao cũng được.
Thông Thiên sờ cằm, "chậc" một tiếng, trong tay xuất hiện một chiếc rìu, làm ra vẻ muốn thử bổ vào Diệp Đề, sau đó tự lẩm bẩm: "Không thể hóa hình thì chi bằng để ta làm thành xe ngựa, nếu không thì lãng phí quá."
Diệp Đề lập tức mở mắt ra, duỗi một cành cây quấn lấy chiếc rìu trong tay Thông Thiên:
"Đạo hữu, đạo hữu, đừng, đừng mà, kỳ thực tu vi của ta đã rất cao rồi, nhưng không biết tại sao, chính là không thể hóa hình, đạo hữu mau bỏ rìu xuống đã!"
Thông Thiên nghe vậy liền ném rìu sang một bên, đi vòng quanh Diệp Đề một vòng, sau đó bấm ngón tay tính toán, sắc mặt đột nhiên khựng lại, ánh mắt trở nên lơ đãng.