Dư Tuế Thanh không quan tâm Hứa Âu Ân và Lưu Tĩnh Mai sẽ cảm thấy như thế nào, hắn ngăn cản Hứa Thất Bạch ra tay chỉ là vì cảm thấy bọn họ không xứng để Hứa Thất Bạch đích thân ra tay, sẽ làm bẩn tay Hứa Thất Bạch mà thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua cho bọn họ, những người làm cho Hứa Thất Bạch cảm thấy không thoải mái đều đáng bị trừng phạt.
Dư Tuế Thanh không nói cho Hứa Thất Bạch biết những việc này, hắn không hy vọng Hứa Thất Bạch nhìn thấy một mặt âm u kia của mình.
So với cảm giác của hai vợ chồng Hứa Âu Ân, Dư Tuế Thanh càng để ý việc Hứa Thất Bạch đến giờ vẫn còn chưa ăn sáng hơn.
Nhìn thấy Hứa Thất Bạch đã xuống lầu, cô giúp việc liền đem bữa sáng đã chuẩn bị xong bưng lên bàn ăn.
Hứa Thất Bạch thích đồ ăn sáng Quảng Đông, vì vậy sáng nay cô giúp việc đã chuẩn bị trà bánh cùng với cháo thịt.
Hứa Thất Bạch không nghĩ tới Dư Tuế Thanh vì chờ mình mà tới tận bây giờ vẫn chưa ăn sáng.
Kẹp một cái sủi cảo tôm lên, hắn thuận miệng hỏi:
“Anh dậy lúc nào thế?”
Dư Tuế Thanh ăn uống trước giờ đều thích vị thanh đạm, trước mặt hắn là một chén cháo cá lát mềm mại, nghe thấy Hứa Thất Bạch hỏi, hắn lên tiếng đáp:
“9 giờ.”
Hứa Thất Bạch:
“Sau này đừng chờ tôi.”
Đầu ngón tay trắng nõn đang nắm lấy thìa sứ của Dư Tuế Thanh đột nhiên nắm chặt thêm.
Thanh âm nhắc nhở của hệ thống ngay lập tức vang lên:
“Chỉ số hạnh phúc giảm xuống…”
Hệ thống còn chưa nói xong, Hứa Thất Bạch lại tiếp tục nói:
“Người bị bệnh dạ dày cần phải ăn uống đúng giờ giấc, anh đang đau dạ dày vậy nên cứ ăn trước đi.”
Hứa Thất Bạch vừa mới trở lại thế giới này, liền phát hiện hắn mới chỉ rời đi có nửa năm, Dư Tuế Thanh đã tự giày vò thân thể của bản thân mình đến mức sắp hỏng luôn rồi, còn mắc bệnh dạ dày.
Hứa Thất Bạch vừa dứt lời, sắc mặt Dư Tuế Thanh trong nháy mắt từ âm u chuyển sang sáng sủa, cho dù hắn đã nhấp chặt cánh môi, nhưng khóe miệng lại vẫn không nhịn được cong lên một chút.
Bác Trần quản gia đứng bên cạnh thấy vậy, thở dài trong lòng, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Hứa Thất Bạch đúng là hoàn toàn bắt chẹt thiếu gia nhà bọn họ.
Bác Trần đi theo Dư Tuế Thanh từ khi vẫn còn ở nhà cũ của Dư gia, cũng coi như là nhìn Dư Tuế Thanh lớn lên, nhưng trước khi Hứa Thất Bạch xuất hiện, ông chẳng thể nào tưởng tượng được, có một ngày Dư Tuế Thanh lại có thể chấp nhất với một người đến như vậy.
Trong khi bác Trần vẫn còn đang tự mình cảm khái, hệ thống lại làu bàu trong đầu Hứa Thất Bạch:
“Về sau ngươi nói chuyện có thể nói nhanh lên chút không? Chỉ số hạnh phúc tăng 1%, hiện tại là 41%.”
Hứa Thất Bạch vẫn ung dung ăn sáng:
“Đi theo ta lâu như vậy rồi mà ngươi còn chưa thói quen à? Xem ra ta có thể suy xét đến việc đổi hệ thống.”
Hệ thống trong nháy mắt liền khóc chít chít:
“Ta sai rồi.”
******
Thành phố H tháng bảy, nắng nóng oi bức, mấy ngày này Hứa Thất Bạch đều chỉ nằm dài ở trong nhà, lười đến cả nhúc nhích.
Buổi chiều Nguyễn Nhĩ Khải gọi điện đến kể vừa mới tậu một chiếc xe thể thao, hỏi Hứa Thất Bạch buổi tối có muốn đi thử hai vòng quanh đường quốc lộ trên núi hay không.
Hứa Thất Bạch nghĩ lại gần đây mình đúng là rất ít đi ra ngoài, mà ngay chỗ đoạn đường quốc lộ xuống núi có một cái chợ đêm, hắn đột nhiên thèm ăn nướng BBQ ở đó, liền đồng ý Nguyễn Nhĩ Khải mời, hẹn buổi tối đến nhà đón hắn.
Cơm chiều, Dư Tuế Thanh thấy Hứa Thất Bạch ăn ít cơm, liền nhăn mày hỏi:
“Đồ ăn không hợp khẩu vị?”
Hứa Thất Bạch:
“Không, lát nữa tôi còn đi ra ngoài một chuyến với Nguyễn Nhĩ Khải, bây giờ ăn quá nhiều sợ lát nữa ăn không vô.”
Bàn tay đang cầm đũa của Dư Tuế Thanh đột nhiên nắm chặt, đầu ngón tay có chút trắng bệch.
Đột nhiên cảm thấy chẳng còn muốn ăn uống gì nữa, đồ ăn bỗng nhạt như nước ốc.
Hắn cụp mắt, chậm rãi nhai, phảng phất một miếng cơm có thể nhai đến trăm tám mươi lần.
Dư Tuế Thanh không thích ánh mắt của Hứa Thất Bạch lúc nào cũng ngừng lại ở thế giới bên ngoài.
Hứa Thất Bạch vừa thấy bộ dạng này của Dư Tuế Thanh, liền biết hắn đang giận dỗi trong lòng.
Mí mắt Dư Tuế Thanh đột nhiên run một chút, nhìn thấy thịt bò viên đột nhiên xuất hiện trong chén, hắn ngước mắt nhìn Hứa Thất Bạch.
Hứa Thất Bạch tiếp tục kẹp một viên thịt bò viên nữa, bỏ vào trong chén của mình.
“Ăn nhiều một chút, anh mà còn gầy thêm nữa, tôi sợ bão cuồng phong vừa thổi tới anh liền bị thổi bay.”
Một bụng hờn dỗi vừa mới tích cóp trong lòng Dư Tuế Thanh chỉ bằng một viên thịt bò viên cùng với một câu này của Hứa Thất Bạch, nháy mắt liền biến mất không còn sót lại chút gì.