Hoàng Dự giơ tay lau nước trái cây bê bết trên mặt, cảm giác dính nhớp trên tay làm hắn càng thêm giận dữ.
Bị nguyên chai nước trái cây bất thình lình đổ ập lên đầu, Hoàng Dự tức giận mặt đỏ bừng bừng, hắn gân cổ lên hét lớn:
“Hứa Thất Bạch, mày làm cái quái gì vậy? Mày bị điên à?”
Hứa Thất Bạch chỉ lạnh lùng cong khoé môi:
“Miệng mày quá thối, tao dùng nước trái cây rửa hộ, không cần cảm ơn. Nếu cảm thấy tư vị này quá sảng khoái, tao còn có thể giúp mày thêm lần nữa, đỡ mất tiền ra phòng khám nha khoa.”
Khuôn mặt Hoàng Dự từ xanh mét chuyển thành đen sì, hắn nắm chặt nắm tay định xông lên.
Nguyễn Nhĩ Khải vội vàng tiến lên một bước, chắn trước mặt Hứa Thất Bạch.
Nguyễn Nhĩ Khải che trước người Hứa Thất Bạch, bình tĩnh nhìn Hoàng Dự nói:
“Hoàng Dự, có chuyện thì nói chuyện, đừng làm rùm beng lên, mọi người đều mất mặt.”
Mọi người đứng vây xem: tim dịch ra đến nách, thiên vị rõ ràng như vậy mọi người đều thấy hết đó.
Hứa Thất Bạch duỗi tay nhẹ nhàng đẩy Nguyễn Nhĩ Khải ra.
Hắn đi đến trước mặt Hoàng Dự vẫn còn đang tức giận thở phì phò, trên mặt giữ nguyên nụ cười nhạt nhẽo.
Một giọng nói nhẹ nhàng, bằng phẳng và bình tĩnh vang lên:
“Hoàng Dự, tao đứng yên trước mặt mày đây này, đánh không chống trả, nhưng mày dám động đến một cọng tóc của tao à? Mày nghĩ mày và cả nhà mà có khả năng gánh vác cái giá đắt đó sao?”
Hứa Thất Bạch cong môi cười khẽ một tiếng. Mặc dù Hứa Thất Bạch cười lên trông rất đẹp, nhưng trong ánh mắt của Hoàng Dự, điều này chẳng khác gì kɧıêυ ҡɧí©ɧ cả. Chỉ làm cho hắn càng căm thù hơn.
Hô hấp của Hoàng Dự càng ngày càng nặng nề, hắn đã tức giận đến mức run rẩy cả nắm tay vẫn đang nắm chặt, nhưng lại chậm chạp không giám giơ lên.
“Hừ, thật nhàm chán!”
Vẻ mặt khinh thường của Hứa Thất Bạch không có một chút che lấp.
Hắn xua xua tay với Nguyễn Nhĩ Khải đang đứng ở đằng sau:
“Không thú vị, tôi về đây.”
Nguyễn Nhĩ Khải không nghĩ đến Hứa Thất Bạch lại đi sớm như vậy, hắn mở miệng giữ lại:
“Cậu mới đến có bao lâu, sao lại về sớm vậy?”
Hứa Thất Bạch buông tay:
“Trong nhà quản nghiêm, có giờ gác cổng.”
Nguyễn Nhĩ Khải nghe Hứa Thất Bạch nói những lời này, trên mặt không kìm được mà hiện lên một chút tối tăm cùng ghen ghét.
Trước kia khi Hứa Thất Bạch và Dư Tuế Thanh vẫn còn chưa quen biết, chưa bao giờ đi chơi mà hắn lại về nhà sớm như vậy cả. Nhưng từ khi Dư Tuế Thanh xuất hiện trong sinh hoạt của Hứa Thất Bạch, Dư Tuế Thanh liền bắt đầu quản thúc Hứa Thất Bạch rất nhiều.
Nguyễn Nhĩ Khải biết Hứa Thất Bạch vốn là một người chán ghét bị trói buộc, vì vậy mà trong lòng hắn càng thêm kiêng kị Dư Tuế Thanh.
Trong lúc Hứa Thất Bạch và Nguyễn Nhĩ Khải đang nói chuyện, những người khác vội vàng khuyên bảo lôi kéo Hoàng Dự rời khỏi phòng.
Lâm Khai cũng đi đến bên cạnh hai người, nhận ra Nguyễn Nhĩ Khải có chút không vui vì Hứa Thất Bạch muốn về sớm, hắn mở miệng khuyên:
“Dù sao thì Hoàng Dự cũng đi rồi, anh Thất Bạch ở lại thêm một lát đi. Người trẻ tuổi đến quán bar chơi làm gì có chuyện về sớm như vậy, sinh hoạt ban đêm bây giờ mới gọi là bắt đầu.”
Hứa Thất Bạch trầm ngâm đáp:
“Cậu nói có lý!”
Vẻ tươi cười vừa mới hiện lên trên mặt Lâm Khai, liền nghe thấy Hứa Thất Bạch nói tiếp:
“Nhưng mà cái giờ gác cổng này là do Dư Tuế Thanh đặt ra, nếu không tôi đưa cho cậu số điện thoại của hắn, cậu nói chuyện với hắn?”
Tươi cười trên mặt Lâm Khai cứng lại, hắn khô cằn đáp:
“Thôi ạ! Dư Tuế Thanh bận rộn như vậy, người rảnh rỗi như em sao có thể gọi điện quấy rầy. Nếu anh có việc thì cứ đi thôi, đừng để muộn giờ.”
Người như Dư Tuế Thanh đến cả ba mẹ hắn còn phải dè chừng, huống chi là đám ăn chơi trác táng vô dụng như bọn họ.
Hứa Thất Bạch làm việc toàn dựa theo tâm tình của mình, chơi không vui thì về, hắn mở cửa rời khỏi phòng.
Cánh cửa phòng khép lại một lúc, Nguyễn Nhĩ Khải cũng đứng dậy rời đi.
Sau khi cả hai đều đã đi rồi, có người mới nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đúng là mất hứng!”
“Cậu nói ai?”
“Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là Hứa Thất Bạch! Nhìn xem hắn ta đã kiêu ngạo thành cái dạng gì rồi. Luận gia thế, chúng ta ở đây có ai là kém hắn? Không phải là ỷ vào có Dư Tuế Thanh che chở thôi sao?”
“Hoàng Dự đó là xứng đáng, ai kêu hắn ngu xuẩn đi trêu chọc Hứa Thất Bạch. Đã biết là không thể trêu vào rồi thì tránh xa ra đừng có đi lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vừa ăn đau lại còn vừa mất mặt.”
“Được rồi, được rồi đừng nói nữa. Đừng gây thêm phiền phức, chuyện vừa rồi cứ cho qua như vậy đi.”