Xuyên Nhanh Ở Đại Lão Lôi Khu Nhảy Disco

Chương 8

Nguyễn Nhĩ Khải:

“Cũng tại yêu nhau lâu quá rồi nên chán, mới chia tay. Bạn gái của hắn cùng với nhóm bạn thân của cô ấy cũng đang mở tiệc chúc mừng độc thân trong quán bar ở phố đối diện đó.”

Hứa Thất Bạch: “.....”

Đúng là yêu thì vui mà chia tay cũng vui.

Nguyễn Nhĩ Khải cứ mời mãi, Hứa Thất Bạch đành nể tình đi lên theo.

Nguyễn Nhĩ Khải vừa mở cửa phòng ra, âm thanh ca hát gầm rú giống như quỷ khóc sói gào ngay lập tức truyền tới.

Bước chân Hứa Thất Bạch khựng lại.

Hứa Thất Bạch: ….. Bây giờ đóng cửa lại còn kịp không? Có chút đau tai.

Nhìn thấy Nguyễn Nhĩ Khải và Hứa Thất Bạch xuất hiện, đám ăn chơi trác táng trong phòng càng thêm kích động.

Lâm Khai trực tiếp tiến đến trước mặt Nguyễn Nhĩ Khải, nói:

“Anh Nhĩ Khải, sao đột nhiên lại tới đây, lúc chiều em mời không phải anh nói là không có hứng thú à?”

Thái độ của Nguyễn Nhĩ Khải đối với Lâm Khai không hề ôn hoà giống như khi đối mặt với Hứa Thất Bạch.

Hắn lạnh nhạt hỏi ngược lại:

“Làm sao? Không chào đón?”

Lâm Khai cười haha:

“Sao có thể? Anh với anh Thất Bạch có thể đến tham gia bữa tiệc chúc mừng độc thân của em là em đã vui lắm rồi. Em chỉ đang sợ hai anh vừa mới xuất hiện, là tâm hồn của mấy em trai xinh gái đẹp trong phòng đều sẽ bị hai anh tóm gọn hết mất.”

Hứa Thất Bạch nghiêng người dựa vào khung cửa, trong thanh âm mang vài phần lười biếng:

“Miễn! Tôi đã kết hôn, mấy người không cần suy xét đến tôi.”

Nguyễn Nhĩ Khải nghe hắn nói những lời này, trong lòng đắng chát, cũng hạ giọng nói:

“Tôi cũng không có hứng thú, các cậu cứ chơi đi.”

Nhà họ Lâm dạo gần đây đang có kế hoạch muốn hợp tác với công ty của Nguyễn Nhĩ Khải. Mặc dù Lâm Khai chỉ là một tên cậu ấm cả ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, nhưng hắn cũng biết tuyệt đối không thể gây chuyện làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của gia đình.

Nhận thấy được cả Nguyễn Nhĩ Khải và Hứa Thất Bạch đều không hào hứng lắm, Lâm Khai liền đem mấy tên ăn chơi trác táng khác đang muốn thò lại gần lôi kéo làm quen đuổi đi.

Hứa Thất Bạch tự mình tìm một góc sofa không người ngồi xuống, Nguyễn Nhĩ Khải cũng đi theo ngồi xuống ngay bên cạnh.

Trên bàn bày rất nhiều đồ uống và đồ ăn vặt, Hứa Thất Bạch vừa định duỗi tay lấy gói bim bim, một nam sinh xa lạ ngồi gần đó liền chủ động cầm lên đưa cho hắn.

Hứa Thất Bạch lười nhác nhìn sang, nam sinh có khuôn mặt tuấn tú, tươi cười ấm áp, đang cong cong khoé miệng nhìn về phía hắn.

Âm thanh của Hứa Thất Bạch khách khí mà xa cách:

“Cảm ơn!”

Hắn tiếp nhận gói bim bim từ trong tay nam sinh, xé mở miệng túi, thảnh thơi tự ăn một mình.

Thấy Hứa Thất Bạch chỉ lo ăn không để ý đến mình, nam sinh chủ động gợi chuyện:

“Ăn ngon không?”

Hứa Thất Bạch tuỳ ý tản mạn đáp:

“Trên bàn vẫn còn, cậu muốn biết có thể tự mình lấy mà ăn thử.”

Nam sinh không nghĩ đến hắn sẽ đáp như vậy, nghẹn lời.

Cả Nguyễn Nhĩ Khải và Dư Tuế Thanh đang ngồi trên lầu bốn đều nghe thấy những lời đó của Hứa Thất Bạch, khuôn mặt âm trầm khó chịu của cả hai ngay lập tức giãn ra vài phần.

Lâm Khai vẫn luôn để ý đến góc bên này của Nguyễn Nhĩ Khải và Hứa Thất Bạch, nhìn thấy như vậy, chỉ có thể tự mình yên lặng cảm khái trong lòng: lại là một tên vô tri không biết sợ.

Hứa Thất Bạch dễ dàng trêu chọc như vậy sao? Hắn có đến tận hai con mãnh thú lúc nào cũng canh giữ kè kè bên cạnh đó, mà con nào cũng đều hung ác cả, con phía sau còn khủng bố hơn là con phía trước.