Dư Tuế Thanh không buồn không vui rũ mắt, nhìn hai chân mình bị thảm lông che phủ, ánh mắt ủ dột u ám, hai cánh môi mỏng nhấp chặt, càng ngày càng nhợt nhạt.
Hứa Thất Bạch cười cười tùy ý liếc nhìn về một điểm đối diện với bọn họ trên trần nhà cách đó không xa, một chiếc camera vẫn luôn hướng về phía mình, chưa một lần chuyển hướng.
Vừa đúng lúc Dư Tuế Thanh cũng đang nhìn vào màn hình.
Ánh mắt phảng phất chỉ là vô tình của Hứa Thất Bạch, lại làm cho Dư Tuế Thanh sinh ra một loại ảo giác giống như chính mình đang cách màn hình đối diện với Hứa Thất Bạch vậy.
Ngón tay Dư Tuế Thanh đang đặt ở trên đùi nhẹ nhàng run lên một chút.
Hứa Thất Bạch tùy ý thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu, cười khẽ một tiếng.
Chẳng cần nhiệm vụ thúc giục, tự bản thân hắn cũng đang càng ngày càng thích Dư Tuế Thanh rồi.
Hắn thích cảm giác ánh mắt của Dư Tuế Thanh lúc nào cũng chăm chú nhìn về phía bản thân mình.
Mỗi khi nhìn thấy trong đôi mắt thâm thúy của Dư Tuế Thanh chỉ có duy nhất bản thân mình, Hứa Thất Bạch lại nhịn không được muốn ức hϊếp Dư Tuế Thanh thêm một chút nữa, làm cho bộ dạng của hắn nhìn càng thêm yếu ớt, càng dễ bắt nạt.
Vẻ đẹp vừa mạnh mẽ nhưng cũng lại vừa yếu ớt đó xen lẫn vào nhau, xuất hiện cùng một lúc trên người Dư Tuế Thanh, giống như một loại chất gây nghiện không ngừng mê hoặc Hứa Thất Bạch càng ngày càng lún sâu.
Điểm này, cả Hứa Thất Bạch và Dư Tuế Thanh đều không chú ý đến, nhưng Nguyễn Nhĩ Khải lại đã phát hiện ra một chút.
Nhìn thấy Hứa Thất Bạch đang uống rượu, lại đột nhiên cười khẽ phát ra tiếng, Nguyễn Nhĩ Khải ôn tồn hỏi:
“Nghĩ gì vậy? Tự dưng lại cười.”
Hứa Thất Bạch qua loa có lệ nói:
“Không có gì.”
Nguyễn Nhĩ Khải nhìn khuôn mặt tinh xảo nhiễm đầy ý cười của Hứa Thất Bạch, dưới đáy mắt hắn có chút không vui và lo lắng, đôi môi nhấp chặt.
Không biết vì sao, trực giác của Nguyễn Nhĩ Khải mách bảo hắn, vừa rồi Hứa Thất Bạch đã suy nghĩ về một người, mà kẻ đó chính là cái tên Dư Tuế Thanh mà hắn chán ghét nhất kia.
Nguyễn Nhĩ Khải cũng không muốn tiếp tục hỏi nữa.
Hắn biết, nếu hắn tiếp tục cố hỏi, lấy tính cách của Hứa Thất Bạch, rất có thể hắn sẽ trực tiếp nói thẳng ra đáp án, mà đáp án đó, Nguyễn Nhĩ Khải không biết bản thân mình nên đối mặt như thế nào.
Suốt một năm nay, không có lúc nào là Nguyễn Nhĩ Khải không hận chính bản thân mình, tại sao vào một năm trước khi Hứa Thất Bạch muốn mở cửa phòng thực hiện thử thách đã không ngăn lại hắn.
Hắn cho rằng Hứa Thất Bạch sẽ chỉ gặp phải một người xa lạ nào đó bất kỳ, không một ai nghĩ rằng người kia sẽ là Dư Tuế Thanh.
Những người khác có lẽ không biết trước đó Dư Tuế Thanh và Hứa Thất Bạch đã từng gặp mặt, nhưng Nguyễn Nhĩ Khải biết. Bởi vì hắn có thể nhìn đến trong ánh mắt của Dư Tuế Thanh, không chút nào che dấu du͙© vọиɠ chiếm hữu mỗi khi nhìn về phía Hứa Thất Bạch.
Suy nghĩ của Nguyễn Nhĩ Khải dần dần rút ra từ trong hối hận, hắn phát hiện ra ánh mắt của những người xung quanh cứ luôn che che giấu giấu nhìn về phía Hứa Thất Bạch, bực bội nhăn mày.
Mỗi lần ngồi uống rượu, Hứa Thất Bạch đã thói quen bản thân mình giống như một cục nam châm không ngừng hấp dẫn ánh nhìn từ những người xung quanh, nhưng Nguyễn Nhĩ Khải thì lại cảm thấy cực kỳ phiền chán.
Mặc dù cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng với thân phận chỉ là bạn bè của Hứa Thất Bạch, hắn lại không dám để những cảm xúc này biểu hiện rõ ràng ra.
Nguyễn Nhĩ Khải áp xuống cảm giác ghen ghét cuồn cuộn cùng tối tăm trong lòng.
Hắn nhìn Hứa Thất Bạch, vờ như không chút để ý đề nghị:
“Dưới này người đến người đi, hay là chúng ta lên phòng trên lầu ba đi. Hôm nay Lâm Khai vừa mới chia tay, một đám người đang ở trên lầu mở tiệc chúc mừng hắn chia tay đấy.”
Hứa Thất Bạch hơi nhướng chân mày:
“Tên kia cùng với bạn gái đã quen nhau rất lâu rồi mà. Sao tự dưng lại chia tay?