Dưới lầu một, Hứa Thất Bạch tò mò đánh giá Nguyễn Nhĩ Khải một lượt từ trên xuống dưới.
Nguyễn Nhĩ Khải không kìm nén được khẩn trương, mím môi cười hỏi:
“Thế nào? Tôi mặc như này khó coi à?”
Hứa Thất Bạch lắc đầu:
“Không tệ, chỉ là rất ít khi nhìn thấy cậu chỉn chu thế này, khá lạ mắt. Cậu đi từ chỗ nào đến đây mà ăn mặc chính thức thế?”
Nguyễn Nhĩ Khải nghe thấy Hứa Thất Bạch nói ‘không tệ’, ý cười trên mặt càng đậm hơn:
“Vừa nãy đang ở công ty tăng ca.”
Một tay Hứa Thất Bạch chống cằm, tùy ý gật gật đầu:
“Suýt nữa thì quên mất cậu không giống tôi chỉ là dân thất nghiệp lang thang. Nếu đã đang tăng ca, xong rồi sao không trực tiếp về nhà nghỉ ngơi? Còn chạy đến quán bar làm gì, cậu không thấy mệt à?”
Hiếm khi mới nghe thấy Hứa Thất Bạch nói chuyện săn sóc như vậy, Nguyễn Nhĩ Khải tươi cười, trong đáy mắt giấu giếm vài phần tình ý:
“Về nhà nghỉ ngơi làm sao quan trọng bằng việc đến quán bar uống rượu cùng với đại thiếu gia cậu chứ!”
Hứa Thất Bạch liếc hắn một cái, không buồn không vui nói:
“Đừng! Trò cười này chẳng vui chút nào, còn buồn nôn nữa đấy. Tôi nổi hết cả da gà lên rồi đây này.”
Nguyễn Nhĩ Khải tiếp tục dùng giọng điệu vui đùa nói:
“Càng như vậy tôi càng phải nói, để rèn luyện thêm năng lực thừa nhận cho cậu.”
Hứa Thất Bạch bưng chén rượu lên nhấp một ngụm:
“Sợ là tôi sẽ bị cậu dọa đến mức phải cuốn gói đồ đạc suốt đêm chạy trốn lên tận bắc cực luôn.”
Nguyễn Nhĩ Khải biết trêu đùa quá trớn sẽ chỉ khiến cho Hứa Thất Bạch cảm thấy phiền, đành cười cười.
Nguyễn Nhĩ Khải cũng coi như là hiểu biết vài phần tính cách của Hứa Thất Bạch.
Lần đầu tiên Hứa Thất Bạch xuyên đến thế giới này là năm năm trước. Lúc ấy, nguyên chủ đã vì sốt cao quá độ mà ngoài ý muốn chết đi. Sau khi Hứa Thất Bạch xuyên vào, hắn cũng không vội vàng công lược Dư Tuế Thanh, ngược lại một mình chơi bời thỏa thích suốt một năm. Cũng chính trong một năm đó, hắn vào đại học đồng thời quen biết Nguyễn Nhĩ Khải.
Nhìn khuôn mặt Nguyễn Nhĩ Khải hiện lên trên video theo dõi, trong ánh mắt của Dư Tuế Thanh chỉ có một mảnh lạnh băng.
Từ trong màn hình không ngừng truyền ra tiếng cười nói của Nguyễn Nhĩ Khải, cùng với âm thanh Hứa Thất Bạch ngẫu nhiên lười biếng trả lời.
Bản thân Dư Tuế Thanh lúc này đang ngồi một mình trong phòng trên lầu bốn.
Đồ vật trang trí trong phòng không có thứ gì là không quý giá, chỉ riêng tấm thảm nhung thiên nga màu đỏ sậm trải dưới sàn thôi cũng đã đủ lãng phí xa hoa.
Cả căn phòng tối tăm u ám, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh phát ra từ màn hình trước mặt Dư Tuế Thanh.
Khuôn mặt Dư Tuế Thanh có một nửa ẩn trong bóng tối, dưới ánh sáng mờ mờ lạnh nhạt, không ai thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn lúc này.
Dư Tuế Thanh trầm mặc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đó là cảnh tượng được camera ẩn trong quán bar trực tiếp truyền thẳng đến.
Ông chủ đứng sau màn của quán bar này trên thực tế chính là Dư Tuế Thanh.
Hứa Thất Bạch chưa bao giờ che giấu sở thích mê rượu của mình. Hắn thích sưu tầm rượu ngon và những người pha chế giỏi trong các quán bar. Ba năm trước, hắn từng vô tình oán giận khắp thành phố H không tìm thấy lấy một quán bar nào có rượu vừa ý, trình độ của nhân viên pha chế cũng chỉ tạm chấp nhận được, Dư Tuế Thanh liền cố ý mở quán bar này.
Nhân viên pha chế đứng đầu, các loại rượu ngon quý báu nhiều không kể siết, chỉ trong thời gian ngắn quán bar Túy Bạch đã nổi tiếng đứng đầu thành phố. Mà Hứa Thất Bạch, chỉ sau một lần ghé qua nơi này, liền trở thành khách quen.
Dư Tuế Thanh vốn định đem quán bar này đóng gói thành một phần quà bất ngờ tặng cho Hứa Thất Bạch.
Nhưng vụ tai nạn xe cộ kia đã thay đổi hết thảy.