Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 6

Tôi đói không chịu nổi, nên tùy tiện dừng xe ở một quán lẩu gần đó.

Chủ quán nhìn chúng tôi bước vào, người ta có vẻ không ổn.

Có lẽ chúng tôi là cặp đôi đầu tiên mặc trang phục dạ hội đến quán của họ ăn lẩu!

Lý do tôi chọn quán này rất đơn giản.

Hạ Khai không ăn nội tạng, tôi muốn anh ấy sớm rời đi.

Nhưng anh lại theo tôi vào quán, và gọi một phần mì xào.

Tôi: Tại sao quán lẩu lại có mì xào?!

Sau khi ăn lẩu, trong khoảng một tuần tôi và Hạ Khai không gặp lại nhau.

Cuối cùng tôi cũng có cảm giác chúng tôi đang thực sự ly thân.

Bạn thân thấy tôi ngày càng uể oải, nên quyết định đưa tôi đi giải tỏa một chút.

"Hôm nay quán bar của em họ tao khai trương, chúng ta qua đó ủng hộ đi, thế nào?”

“Trong những năm kết hôn, mày không chạm vào giọt rượu nào, chỉ có mình tao uống, chẳng vui gì cả, chúng ta đi uống vài ly nhé?”

“Giải phóng bản thân một chút, dù sao trước kia biệt danh của mày cũng là “không say không về”, xem xem giờ mày còn giữ được bao nhiêu bản lĩnh."

Tôi hất mái tóc dài.

"Uống rượu mà giải phóng bản thân cái gì!"

Bạn thân thần thần bí bí nói với tôi.

"Vậy nhảy đi? Em ấy tổ chức một cuộc thi vũ đạo trong quán bar, người thắng có thể nhận được 10 vạn tệ tiền thưởng đấy.”

“Em ấy nói với tao, người đăng ký chủ yếu là nam giới, nếu chúng ta tham gia, chắc chắn sẽ thu hút mọi ánh nhìn, chắc chắn sẽ thắng."

Tôi vỗ tay, cái này hay đây! Tiền rơi vào tay rồi.

Cái khác gì không dám nói, nhưng tôi nhảy thì cực kỳ điên cuồng, từng cùng với bạn thân "nhảy không đối thủ" khắp trường.

Đến 9 giờ tối, tôi và bạn thân đến quán bar.

Em họ cô ấy nói đúng, người đăng ký chủ yếu là nam, chúng tôi vừa lên sàn, tiếng hò reo suýt nữa thì làm bay nóc quán bar.

Tôi vừa lắc eo, vừa lắc mông, nghe tiếng hò reo như sấm, tôi biết ngay, 10 vạn tệ chắc chắn là của mình rồi.

Sau khi xuống sàn, tiếng hò reo vẫn tiếp tục.

Tôi và bạn thân cười ha hả vẫy tay, khiến tiếng cổ vũ của mọi người càng thêm nhiệt liệt.

Chúng tôi thực sự làm nóng bỏng cả sàn nhảy.

Không ngoài dự đoán, chức vô địch cuối cùng chính là điệu jazz của tôi và bạn thân.

Tôi cầm 5 vạn tệ, nhét vào chiếc ba lô trị giá 3.000 tệ của mình.

Cả đêm đó, chúng tôi từ chối trên vài người muốn kết bạn WeChat với mình.

Lý do từ chối rất đơn giản: Đã kết hôn và đã có con, con đang đi mẫu giáo.

Trong khi chúng tôi đang cười nói vui vẻ, thì một bóng đen phủ xuống.

Chúng tôi ngẩng đầu nhìn lên.