Chạy Nạn, Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Tiếng Lòng Của Ta, Cốt Truyện Tan Vỡ Rồi

Chương 1: Xuyên vào gia đình bia đỡ đạn thảm thương

“Phì, quả nhiên là đồ lỗ vốn.”

Tô lão bà tử dùng tay bóp miệng đứa trẻ sơ sinh, cố ý lớn tiếng chửi mắng.

“Mẹ, cho con nhìn đứa bé một lần!” Đường Xuân Mai cố gắng ngồi dậy từ trên giường.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Chỉ là một đứa trẻ chết! Nó bị nghẹt thở trong bụng ngươi lâu như vậy, đứa trẻ này chắc chắn bị ngươi làm cho chết ngạt rồi, thật là xúi quẩy!”

Tô lão bà tử vội vàng bế đứa trẻ ra ngoài.

Đường Xuân Mai trừng lớn mắt, sao có thể là thai chết lưu, thị không tin!

“Mẹ, con rõ ràng đã nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, cho con nhìn một lần đứa trẻ!”

Rõ ràng là mẹ chồng và đại tẩu sai thị đi quét dọn, trên sàn đầy nước, thị không cẩn thận trượt ngã, dẫn đến đứa bé sinh sớm một tháng.

Đứa con đã mang thai hơn tám tháng của thị cứ thế mà chết sao?

Tất cả là lỗi của thị.

Thị cắn chặt tấm chăn, nước mắt chảy dài xuống má, khóc thầm không thành tiếng.

Tô Thiên Dư cảm thấy khó thở, nàng không phải đang độ kiếp sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Đồ lỗ vốn? Đứa thứ tư!

Đường Xuân Mai?!

Đây chẳng phải là nhân vật trong thoại bản mà nàng đọc khi tu luyện chán chường sao?

Trong thoại bản, cả gia đình Đường Xuân Mai chính là điển hình của những bia đỡ đạn.

Thị sinh con đẻ cái, trên đường chạy nạn thì bị mẹ chồng bán cho một lão già năm mươi tuổi có sở thích đặc biệt với nhũ mẫu, chịu đủ mọi sự hành hạ, khi chết toàn thân chẳng còn một miếng thịt lành lặn.

Đứa con gái vừa mới chào đời, bị mẹ chồng bán ngay cho Chu viên ngoại, đi cùng cháu trai nhà họ Chu xuống mồ.

Trượng phu của thị, Tô Tam Mộc, ngu hiếu đến chết, gặp thổ phỉ bị chính đại ca đẩy ra chặn dao.

Con trai cả bị đường ca trộm bài vở, bị đại phòng đem làm thức ăn cho thổ phỉ, bị chém tươi ra tám mảnh.

Con trai thứ hai vì quá đẹp trai nên bị bán vào Nam Phong Quán, không chịu nổi sỉ nhục mà nhảy lầu tự vẫn.

Con trai thứ ba đần độn, làm cu li cho đại phòng bị đánh đập, chết đói da bọc xương.

Thật là một gia đình thảm thương!

Một cơn đau nhói từ trên mặt kéo Tô Thiên Dư trở lại hiện thực.

Bây giờ nàng chính là đứa con gái vừa mới sinh của Đường Xuân Mai, là bia đỡ đạn nhỏ nhất.

[Mẫu thân, cứu con với!]

Đường Xuân Mai, đang khóc đến không thể thở được, túm lấy chăn, ngẩng đầu trừng to mắt, nhìn khắp nơi. Ai đang nói vậy?

[Mẫu thân, con còn có thể cứu được, bà lão này sắp bóp chết con rồi.] Tô Thiên Dư cảm thấy khó thở, sắp bị bế ra ngoài, bước vào đếm ngược của cái chết.