Xem ra, đưa hắn vào tù vẫn còn quá nhẹ!
Nguyễn Quy Nguyệt thấy anh không nói gì, tưởng rằng anh từ chối, ánh mắt lộ rõ vẻ bất an:
"Xin lỗi, là em yêu cầu quá nhiều."
"Được, anh sẽ đưa em đi học."
"Không cần biết em muốn học gì, đều có thể."
Đôi mắt Nguyễn Quy Nguyệt sáng rực lên:
"Thật sự cảm ơn anh trai!"
Nghe thấy tiếng gọi "anh trai" vang dội đó, trái tim Nguyễn Thừa Ảnh khẽ rung động.
Sau đó, anh tránh ánh mắt của cô bé, nghiêm túc cúi đầu.
"Trước đây anh không hiểu rõ sự thật mà đã trách nhầm em, đó là lỗi của anh. Xin lỗi em."
Nguyễn Quy Nguyệt cười rạng rỡ:
"Không sao đâu, em quen rồi mà."
Nhưng nụ cười ấy bất giác khiến khóe mắt cô bé hơi đỏ lên.
[Đây là lần đầu tiên có người tin tưởng mình.]
[Anh trai nhất định là người tốt...]
Người tốt?
Cô bé phản diện nhỏ này giờ lại đơn thuần như vậy sao?
Nguyễn Thừa Ảnh khẽ nhếch môi, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
"Ông chủ nơi em từng làm việc đã bị bắt tới đồn cảnh sát vì tội thuê lao động trẻ em, có lẽ phải bồi thường khá nhiều."
"Về chuyện viện mồ côi, anh cũng đã tìm người giải quyết xong. Viện trưởng đã bị bắt giam vì tội ngược đãi trẻ em, những đứa trẻ khác cũng được đưa đến các viện mồ côi khác.
Bây giờ em còn vấn đề gì không?"
Nguyễn Quy Nguyệt lắc đầu:
"Không có vấn đề gì nữa."
"Vậy thì ký tên đi."
Nguyễn Quy Nguyệt bỗng lúng túng:
"Ơ... Em không biết viết tên mình."
Nguyễn Thừa Ảnh: ...
Anh suýt quên rằng cô bé phản diện nhỏ này chưa được học hành gì.
Nhưng không sao, anh đã chuẩn bị sẵn.
Nguyễn Thừa Ảnh lấy ra một hộp mực đỏ từ túi áo.
Nguyễn Quy Nguyệt không chút do dự, nhanh chóng đặt dấu vân tay của mình lên cuối bản hợp đồng.
Cầm bản hợp đồng trong tay, Nguyễn Thừa Ảnh thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, trong lòng anh thoáng qua một cảm giác kỳ lạ.
Cô bé Nguyễn Quy Nguyệt hồi nhỏ... dễ xử lý đến vậy sao?
Đúng lúc đó, trợ lý Lý vừa hoàn thành công việc quay lại, khẽ gật đầu với Nguyễn Thừa Ảnh, sau đó ánh mắt hướng về phía cô bé đang ngồi trên giường bệnh.
Ánh mắt ông ta lóe lên một tia lạnh lùng:
"Đây chính là tiểu thư nhỏ?"
Đột nhiên thấy người lạ, Nguyễn Quy Nguyệt có chút sợ hãi, theo phản xạ nhích lại gần Nguyễn Thừa Ảnh.
[Người chú này là ai vậy? Sao lại nhìn mình như thế?]
Nguyễn Thừa Ảnh liếc cô bé một cái rồi giới thiệu:
"Đây là trợ lý của cha, em gọi ông ấy là chú Lý là được."