Kỳ Thư Tiên khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, dù có cảm nhận được ánh mắt của Lục Nghi Thanh dừng lại trên người mình, nàng vẫn thấy toàn thân như có dòng điện nhẹ truyền qua từng tấc da.
Nóng rực, và có chút gì… kí©ɧ ŧɧí©ɧ?
Lục Nghi Thanh dường như không nhận ra sự khác thường của Kỳ Thư Tiên, cô nhìn về phía hai đứa nhỏ, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều rồi giải thích: “Không có gì, các con rất ngoan.”
Lục Đàm phản đối: “Con là con của mẹ, chiếu cố mẹ là phải rồi, đây chẳng phải là di truyền từ mommy sao!” Bé nghĩ ngợi rồi bổ sung: “Theo như mommy nói thì cái này chắc gọi là mưa dầm thấm lâu nha.”
Kỳ Nặc mắt sáng long lanh, thêm vào: “Thay đổi một cách vô tri vô giác, chính là làm gương tốt, lời nói và việc làm đều chuẩn mực.”
Lục Nghi Thanh: “...”
Kỳ Thư Tiên: “...”
Nói cũng hay đấy, nhưng lần sau đừng nói nữa.
Mấy thành ngữ này sao lại dùng ở chỗ kỳ quặc thế?
Tương lai nàng đã dạy con thế nào vậy?
Sau khi bị hai đứa nhỏ phá rối, Kỳ Thư Tiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút, đứng dậy hỏi Lục Nghi Thanh nguyên do.
Lục Nghi Thanh đáp: “Không có gì. Chỉ là…”
Cô cúi đầu nhìn về hai cô bé: “Các con được dạy dỗ rất tốt.”
“Vậy sao.”
Thực ra Kỳ Thư Tiên chẳng hề nghe kỹ lời Lục Nghi Thanh nói, ánh mắt nàng chỉ chăm chú nhìn gương mặt Lục Nghi Thanh.
Đẹp, nhưng không vừa vặn để ngắm mãi.
Kỳ Thư Tiên: “..." Mình có bị bệnh không vậy!
“Tay cậu sao thế?”
Lục Nghi Thanh tiến lại gần, thấy trên tay Kỳ Thư Tiên có miếng băng cá nhân, mày hơi nhíu lại.
Lục Đàm cũng nhận ra, liền tỏ vẻ thương cảm: “Mommy làm sao mà bị thương vậy? Mommy xem, vẫn là mommy khiến mẹ tức giận hơn~”
“...”
Kỳ Thư Tiên nhìn vết thương nhỏ trên tay, hỏi: “Có đến nỗi nào đâu? Chỉ là vết thương nhỏ thôi, mai là khỏi.”
Kỳ Nặc cũng cau mày: “Mẹ sẽ lo lắng mà.” Bé kéo kéo góc áo Kỳ Thư Tiên: “Mommy, xin lỗi~”
“?”
Kỳ Thư Tiên nhìn sang Lục Nghi Thanh, giải thích: “Hôm nay tớ bị ngã lúc quay phim, vết thương nhỏ thôi, cậu yên tâm.”
Lục Nghi Thanh ừ một tiếng.
Thấy hai cô bé vẫn chưa hài lòng, Kỳ Thư Tiên thở dài: “Xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa.”
Lục Nghi Thanh: “...”
Lúc ăn cơm Kỳ Thư Tiên mới biết rõ giá cả của những lớp học kỹ năng mà các bạn nhỏ đăng ký đắt đỏ thế nào, nàng vội vàng muốn bàn lại với Lục Nghi Thanh chuyện tiền nong để nuôi hai bé:"Tớ không nghĩ tới giá cả lại mắc thế này..."
Nàng thậm chí còn nghĩ đến việc bán căn hộ độc thân của mình.
Dù sao hai đứa nhỏ cũng không thể ở chung cư với nàng mãi được.
“Hai đứa mà, giá như thế cũng là bình thường.”
Kỳ Thư Tiên cảm thán: “Không lạ gì khi nhiều người kết hôn, có con rồi thì phải chăm chỉ làm lụng kiếm tiền như vậy, nuôi con thực sự tốn kém.” Nàng tự nhủ: “Có lẽ tớ phải cố gắng hơn.”
Lục Đàm đáp lại và sửa đúng lại lời nói của nàng: “Mommy nói sai rồi. Trước đây mommy đi làm chỉ để nuôi mẹ thôi, thỉnh thoảng mới nói thêm là nuôi con và em gái.”
“Khụ khụ khụ.”
Kỳ Thư Tiên suýt sặc, nàng nhìn Lục Nghi Thanh, chỉ thấy trên đầu cô như hiện lên chữ vợ.
Vợ...
Không phải!
Lục Nghi Thanh tránh ánh mắt của Kỳ Thư Tiên, nói với Lục Đàm: “Ăn cơm đi, đừng trêu chọc mommy con nữa.”
“Biết rồi.” Lục Đàm đáp và bắt đầu ăn.
Sau bữa cơm, Kỳ Thư Tiên dẫn hai cô bé về khách sạn.
Trong lúc Lục Nghi Thanh dẫn Kỳ Nặc đi rửa mặt, Kỳ Thư Tiên bỗng tò mò hỏi Lục Đàm: “Trường Ca.” Nàng ngượng ngùng nói: “Trước đây mommy làm gì vậy?”
Lục Đàm chống cằm: “Dạ? Thì làm mommy của con, làm vợ của mẹ con, còn làm gì được nữa chứ mommy?”
“?”
Kỳ Thư Tiên hạ giọng, cố gắng giải thích: “Mommy đang hỏi về công việc, mẹ con là giáo viên nhưng mommy không phải đúng không?”
“Dạ, mommy bán quần áo đó.”
Kỳ Thư Tiên kinh ngạc: “Bán quần áo?”
Chẳng lẽ giống Thi Cẩn làm trong ngành thời trang sao?
“Đúng vậy, mommy mở công ty tên New3C, chuyên bán quần áo. Không bán quần áo thì làm sao mẹ mỗi ngày đều có đồ mới để mặc?” Lục Đàm nói chắc nịch, rồi hơi hơi hờn dỗi nói: “Mẹ cùng mommy còn có nhiều đồ hơn con và em gái gộp lại nữa...”
“...”
Dù lời của cô bé có chút lộn xộn nhưng Kỳ Thư Tiên cũng nhẹ nhõm, trước đây nàng luôn do dự không biết nên tiếp tục làm giáo viên hay chuyển sang hướng khác.
Ba mẹ nàng luôn rất nghiêm khắc nhưng vẫn cho nàng quyền tự quyết trong những vấn đề lớn của cuộc đời. Khi còn học cấp ba, mẹ muốn nàng học Khoa học tự nhiên, mong sau này nàng sẽ làm bác sĩ, nhưng nàng lại thích học văn hơn, muốn trở thành giáo viên.
Mẹ nàng dù không vui lắm, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản.
Sau đó, nàng thử nhiều nghề khác nhau, cũng đã hỏi qua ý kiến của ba mẹ.
Ba mẹ đều muốn nàng làm điều mình thích, với điều kiện là phải suy nghĩ kỹ. Nghề giáo viên đúng là phù hợp với nữ giới vì công việc nhẹ nhàng, không cần lo âu về sau.
Kỳ Thư Tiên vẫn chưa dám chắc, nếu ba mẹ bắt nàng tiếp tục làm giáo viên thì liệu nàng có nghe theo và tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, không còn thử lăn lộn mình giữa một đống ngành nghề nữa?
Nàng còn chưa đến hai mươi, nhưng đối tương lai lại có phần mù mờ.
Bây giờ lại có hai đứa nhỏ cùng... vợ nữa, nàng đương nhiên phải kiếm con đường ổn định hơn để lo cho gia đình mình chứ.
Khi Lục Nghi Thanh tắm cho Kỳ Nặc xong bước ra thì nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi cạnh nhau, nói chuyện thì thầm.
Cô nhẹ nhàng nói: “Trường Ca, đến đây nào.”
Lục Đàm vỗ nhẹ lên đùi Kỳ Thư Tiên: “Mommy cứ suy nghĩ tiếp đi, mẹ đã lâu không tắm cho con rồi.”
Cô bé cầm đồ ngủ, vui vẻ chạy tới chỗ Lục Nghi Thanh: “Mẹ ơi, con đến đây!”
“...”
Kỳ Nặc vừa tắm xong, trên người sạch sẽ thơm tho, làn da trắng nõn hơi ửng hồng. Cô bé nhìn Kỳ Thư Tiên, dịu dàng gọi: “Mommy.”
Tiếng gọi mềm mại, còn mang chút ngượng ngùng.
Kỳ Thư Tiên đi đến, lấy cuốn sách hôm qua chưa đọc xong, hỏi: “Tiếp tục nhé?”
Kỳ Nặc lắc đầu.
Kỳ Thư Tiên đóng sách lại, hỏi nhỏ: “Vậy xem Thế giới động vật nha?”
“Mommy.” Kỳ Nặc ngắt lời.
“Hửm?”
Cô bé rụt rè hỏi: “Có thể kể về mommy và mẹ không?”
Kỳ Thư Tiên sững người, ngạc nhiên nhìn Kỳ Nặc như không hiểu cô bé nói gì.
Kỳ Nặc nói tiếp: “Mẹ và mommy không giống nhau.”
Cô bé ngượng ngùng nhưng vẫn kiên định, nhẹ nhàng kéo tay áo Kỳ Thư Tiên: “Con muốn hiểu rõ mẹ và mommy.”
Nói bằng giọng non nớt: “Con không muốn làm phiền mẹ và mommy.”
Kỳ Thư Tiên cảm thấy lòng chua xót, trong mắt như có một tầng sương mờ.
Nàng và Lục Nghi Thanh đã cố gắng hết sức để thể hiện, nhưng các bạn nhỏ vẫn cảm thấy sự khác biệt và thậm chí còn cảm thấy… mình là gánh nặng?
Nàng chưa từng nghĩ như vậy về hai đứa trẻ này.
Không ngạc nhiên khi hôm nay đôi mắt của Lục Nghi Thanh đỏ hoe, còn nói rằng các bạn nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt.
Thật sự là được dạy dỗ rất tốt.
Kỳ Thư Tiên cũng không dám nghĩ đến việc so sánh mình với Lục Nghi Thanh. Nếu nhìn thấy hai đứa trẻ bị ủy khuất như vậy, lại cẩn thận và tinh tế như vậy, cô sẽ tự trách mình nhiều lắm, sẽ đau lòng nhiều lắm.
Các bé này chính là con của nàng và Lục Nghi Thanh.
Kỳ Nặc thật sự rất giống Lục Nghi Thanh, không thích nói chuyện nhưng nội tâm lại rất nhạy cảm và mềm mại.
Nàng ngồi trên giường, ôm đứa trẻ vào lòng, hôn lên gương mặt tròn trĩnh của nàng.
Với giọng nói dịu dàng, nàng nói: “Thực xin lỗi vì đã làm con cảm thấy như vậy.”
Nàng mắt đỏ hoe: “Kỳ Nặc, mommy và mẹ con chưa bao giờ cảm thấy con và chị là gánh nặng. Các con là thiên sứ, là món quà trời xanh ban tặng cho chúng ta. Trước kia mommy chưa từng nghĩ đến việc có con, nhưng nếu con là các con, ta sẽ cảm thấy mommy và mẹ con là những người mẹ hạnh phúc nhất trên thế gian này.”
“Mommy và mẹ thật sự không giống nhau nhưng con hãy tin rằng, bọn thật sự rất yêu các con.”
Lục Nghi Thanh vừa bước ra cũng nghe thấy những lời sau của Kỳ Thư Tiên, trong mắt cô cũng ngấn lệ, nói: “Ừ, rất yêu.”
Cô còn muốn nói thêm những lời ấm áp hơn nhưng không thể thốt nên lời.
Kỳ Thư Tiên quay lại nhìn cô mỉm cười nhẹ, rồi chạm vào mũi của đứa trẻ và nói: “Các con muốn biết điều gì, mommy và mẹ có thể nói cho các con.”
Lục Đàm nhảy lên giường, ngồi ngay ngắn: “Có phải là muốn họp gia đình không?”
Còn có chuyện này sao?
“Có thể hiểu như vậy.” Kỳ Thư Tiên gật đầu.
Lục Đàm nhìn Kỳ Thư Tiên và Lục Nghi Thanh, hỏi: “Mommy và mẹ sẽ không kết hôn trong thời gian ngắn phải không?”
“…Đúng vậy.”
Hai đôi mắt sáng lấp lánh của đứa trẻ lập tức trở nên u ám lại Kỳ Thư Tiên nhìn mà cảm thấy đau lòng.
Nhưng không còn cách nào khác.
“Vậy hai người là quan hệ gì ?”
“Bạn rất thân.”
Kỳ Nặc: “Sau này cũng không ở cùng nhau sao?”
Câu hỏi này…
Kỳ Thư Tiên nhìn Lục Nghi Thanh, không biết trả lời thế nào, Lục Nghi Thanh nói: “Thỉnh thoảng có thể.”
Kỳ Nặc nhìn Lục Nghi Thanh, quan tâm hỏi: “Có bệnh xương cổ không?”
“Không có.”
Lục Đàm ngay sau đó hỏi Kỳ Thư Tiên: “Vậy mommy có bị đau lưng không?”
?
Đây là những bệnh gì vậy?
Nhưng nghe có vẻ giống bệnh của người trung niên.
“Không có, bọn ta đều rất khỏe mạnh.”
Kỳ Nặc và Lục Đàm đều thở phào nhẹ nhõm, Lục Đàm nói: “Vậy cũng phải chú ý phòng bệnh.”
“Được.” Kỳ Thư Tiên mỉm cười.
“Vậy ông bà có biết chúng con không? Khi nào chúng con có thể gặp họ?”
“Cái này…” Kỳ Thư Tiên nghĩ nghĩ: “Qua hai ngày nữa là được.”
Nàng lấy điện thoại ra, chỉ cho các con xem:
“Đây là ông bà, có phải trông rất trẻ không?”
“Wow, đúng là trẻ thật, không có tóc bạc luôn.”
Lục Đàm không khỏi kinh ngạc thốt lên. Kỳ Thư Tiên và Lục Nghi Thanh nhìn cũng không khác nhau nhiều lắm, ít nhất nhìn qua là biết ngay là mẹ và mommy của mình. Nhưng nếu gặp ông bà ngoài đường, chắc chắn là không nhận ra.
“Đúng vậy. Nếu họ biết có những đứa cháu ngoan như các con, không biết sẽ có biểu cảm thế nào.”
Kỳ Thư Tiên nghĩ thầm, chắc chắn sẽ còn ngạc nhiên hơn cả lúc trước.
Lục Nghi Thanh cũng lấy điện thoại ra cho các con xem, Kỳ Nặc đột nhiên hỏi: “Chị Quả Quả đâu?”
Đó là ai?
Lục Nghi Thanh ngạc nhiên: “Hả?”
Lục Đàm chỉ vào một người phụ nữ tóc đỏ: “Chính là con gái của cô cả, chị Quả Quả.”
Lục Nghi Thanh nhìn người phụ nữ mà Lục Đàm chỉ, đó là chị gái của cô nhưng chị ấy chưa kết hôn.
Vậy sau này chị ấy cũng sẽ có một cô con gái đáng yêu sao?
Lục Nghi Thanh nói thật: “Chị ấy chưa sinh con.”
Kỳ Nặc chớp mắt: “Thúc giục cô cả sinh chị đi.”
“……”
“Phì, ha ha ha ha.” Kỳ Thư Tiên không nhịn được cười, nàng giải thích: “Chuyện này không thể thúc giục được, hơn nữa nếu chị Quả Quả sinh ra thì chắc chắn sẽ là em bé, không phải người chị như các con tưởng tượng.”
Lục Đàm và Kỳ Nặc đều có chút thất vọng, chị Quả Quả xinh đẹp và dịu dàng lắm. Các bé đã lâu không gặp nên thật sự nhớ.
Nói đến đây, Kỳ Thư Tiên cũng tò mò: “Anh trai mommy có con không? Là Kỳ Triển Vân đó.”
“Con của cậu Triển Vân? Là anh Kỳ Hành đó ạ?” Lục Đàm bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Anh Kỳ Hành mỗi ngày toàn chơi bóng rổ, người lúc nào cũng hôi, không thích chơi với anh ấy.”
“Vậy sao.” Kỳ Thư Tiên không nhịn được cười, nàng nhéo nhéo mũi Lục Đàm, trêu chọc: “Tiểu tiên nữ chỉ chơi với các chị gái thơm tho thôi đúng không?”
“Dạ, mẹ và mommy đều rất thơm nên con ngửi thấy mùi hôi là không thoải mái. Mommy trước đây cũng bắt anh Kỳ Hành đi tắm mỗi ngày mà.”
“Vậy chắc chắn là anh ấy rất hôi rồi.” Nàng hỏi hai đứa trẻ: “Còn điều gì các con muốn biết không?”
Kỳ Nặc hỏi: “Mẹ còn thích ăn KFC không?”
KFC?
Lục Nghi Thanh hình như rất thích ăn món này.
Chỉ là rất ít khi ăn.
KFC nghe có vẻ như món ăn mà trẻ con mới thích, Lục Nghi Thanh đột nhiên bị hỏi đến vấn đề này thì rõ ràng có chút ngượng ngùng, như thể mình còn trẻ con hơn cả hai đứa trẻ.
Cô khẽ run mi: “Thích.”
“Vậy mẹ có thích sưu tầm chai lọ không? Con chưa thấy mẹ có chai lọ nào.”
Kỳ Thư Tiên tò mò: “Chai lọ?”
“Mẹ thích sưu tầm các loại chai lọ, còn làm một tủ trong phòng ngủ để trưng bày.” Lục Đàm nghiêm túc, mang theo chút áy náy: “Khi còn nhỏ con không cẩn thận làm vỡ một cái, nghe nói đó là quà sinh nhật mommy tặng mẹ, là bình rượu phiên bản giới hạn, mẹ rất quý trọng món quà của mommy, còn định dùng keo dán lại nhưng mommy lo lắng mẹ sẽ bị cắt vào tay không cho mẹ làm, rồi đi tìm cái khác nhưng không tìm được cái giống hệt. Con thực xin lỗi...”
Lục Nghi Thanh: “……”
Cô quả thật rất yêu thích những chai lọ đẹp chỉ đơn giản là thấy chúng đẹp mà thôi.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa sưu tầm .”
Kỳ Thư Tiên xoa đầu Lục Đàm, an ủi: “Con đã xin lỗi mẹ và mommy rồi, không cần xin lỗi nữa, mẹ và mommy chắc chắn đã tha thứ cho con từ lâu.”
“Mẹ và mommy đã tha thứ rồi.” Lục Đàm lè lưỡi: “Chỉ là con vẫn lo lắng thôi. Mẹ rất quý trọng những món quà của mommy.”
Lục Nghi Thanh giọng dịu dàng nói: “Trường Ca, con phải tin rằng con và em gái là món quà quý giá nhất mà mommy đã tặng cho mẹ.”
Lục Đàm gật đầu, ngẩng đầu lên như bức chân dung của con thiên nga kiêu hãnh: “Đúng vậy, con và em gái thật đáng yêu. Không lý nào lại thua kém một cái chai được ạ.”
Kỳ Thư Tiên cười, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Lục Đàm: “Con nói đúng, các con rất đáng yêu, quan trọng hơn cái chai nhiều.” Nàng nghiêng đầu nhìn Lục Nghi Thanh: “Cậu có đồng ý không, Lục Nghi Thanh?”
Lục Nghi Thanh gật đầu, tiến đến bên hai đứa trẻ, ánh mắt chăm chú nhìn các và nói: “Ừ. Rất quan trọng.”