Trời, Tôi Vậy Mà Cùng Bạn Thân Thanh Lãnh Sinh Hai Đứa Nhỏ

Chương 6: Sở thích của nhau

“Đi màaa, tớ một mình chắc không thể chăm sóc nổi hai đứa nhỏ.” Kỳ Thư Tiên chắp tay trước ngực làm ra vẻ cầu xin.

Lục Nghi Thanh nghiêng đầu: “Đã biết.”

“Vậy tớ đặt phòng gia đình nhé? Một lớn một nhỏ hai giường chắc là đủ ngủ?”

Lục Đàm tiến đến nhìn vào điện thoại: “Trước giờ đều đặt như vậy.”

Cô vỗ vỗ lưng Kỳ Thư Tiên, mang theo vài phần cổ vũ: “Có thể.”

“……”

Thật là đáng ghét mà.

Kỳ Thư Tiên trực tiếp đặt một phòng, nàng cùng Lục Nghi Thanh thương lượng: “Trước đặt nhiêu đó đi, chờ kết quả ra rồi, lại cho bọn trẻ về nhà ở, hoặc thuê thêm phòng cũng được.”

Lục Nghi Thanh không có ý kiến.

Hai người cùng nhau giúp bọn trẻ sửa sang lại quần áo, rồi mới hướng cửa đi ra.

Kỳ Thư Tiên ngồi xổm xuống giúp Kỳ Nặc mang giày, Lục Nghi Thanh thấy bên cạnh có ô che mưa, thuận tay cầm lấy, buổi tối không chừng sẽ mưa.

Nhưng thật ra bên cạnh Lục Đàm có chút kinh ngạc nói: “Mommy, mẹ mang giày cao gót cao như vậy sao?”

Kỳ Thư Tiên: “… Có, có vấn đề gì à?”

Nàng nhìn thoáng qua đôi giày cao gót, bảy centimet quả thật có hơi cao, nhưng cũng không đến mức kinh ngạc như vậy chứ?

Lục Đàm hạ giọng, tiến đến tai Kỳ Thư Tiên: “Mommy có phải muốn mẹ tức giận không? Mẹ chưa bao giờ cho mommy mang giày cao hơn năm centimet, mommy cũng biết mà, mẹ phạt đáng sợ thế nào.”

Bé rụt cổ lại, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Lục Nghi Thanh: “……”

Kỳ Thư Tiên nhìn thoáng qua Lục Nghi Thanh với vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, nàng thật sự không thể tưởng tượng được Lục Nghi Thanh sẽ làm ra điều gì khủng khϊếp.

Nhưng nàng hiển nhiên rất tò mò về việc tiểu bằng hữu không cho mình mang giày cao gót, nàng thật ra cũng không thích mang giày cao gót lắm, vì nàng vốn đã cao, trừ những sự kiện quan trọng, nàng thường không mang giày cao gót.

“Vì sao vậy?”

Lúc này, Kỳ Nặc lên tiếng giải thích: “Mommy chân bị thương, không thể mang giày cao gót.”

“Thật sao?”

“Còn không phải sao, mẹ chưa bao giờ cho mommy mang giày cao gót, cũng không cho mommy vận động mạnh. Khi chúng ta đi leo núi, mommy đều ngồi cáp treo lên, chỉ có cùng mẹ tập yoga thì mommy mới vận động chút ít.”

Kỳ Thư Tiên: “……” Đừng nói nữa, đã tự ái rồi.

Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Lục Nghi Thanh, Kỳ Thư Tiên giải thích: “Tớ không bị thương, có thể là năm tới sẽ bị thương thôi.” Cô có chút khó chịu: “Nếu tớ bị thương thì đã không cùng cậu nhảy bungee, cũng không cùng cậu nhảy dù đâu. Tớ còn rất quý mạng sống của mình.”

Kỳ Thư Tiên sờ đầu hai đứa nhỏ: “Đặc biệt là bây giờ, tớ càng quý mạng sống hơn, vì có hai đứa nhỏ cần tớ.” Đương nhiên, cậu cũng cần tớ nữa.

Lục Đàm: “Giác ngộ không tồi, mẹ chắc sẽ không phạt mommy một thời gian.”

“…Con nói mẹ con nghe thật đáng sợ.”

Lục Nghi Thanh ngoài việc không thích nói chuyện, những mặt khác đều khá tốt. Nàng thậm chí chưa từng thấy Lục Nghi Thanh tức giận, thật sự không thể tưởng tượng được cô ấy sẽ phạt mình như thế nào.

Lục Đàm vội vàng phản bác: “Mẹ không đáng sợ đâu, mẹ là người tốt nhất, dịu dàng nhất. Mommy mới đáng sợ hơn một chút.”

Kỳ Thư Tiên: “……” Vậy được rồi.

“Đương nhiên, ngoài mẹ ra, mommy là người dịu dàng thứ hai. Khi mommy giận dữ, con đều có thể hiểu được.”

Kỳ Thư Tiên nghe vậy lòng tràn đầy thoải mái, nàng ghé sát vào Lục Nghi Thanh, cười nói: “Đứa nhỏ này thật biết cách ăn nói, so với chúng ta thì thật sự khác biệt nhiều.”

Lục Nghi Thanh vội vàng bịt miệng Kỳ Thư Tiên, sợ Lục Đàm nghe được sẽ buồn, cô nhỏ giọng nói: “Đừng nói những điều này trước mặt trẻ con.”

Kỳ Thư Tiên chớp mắt vài cái, thấy Lục Nghi Thanh khẩn trương, không nhịn được cười, nhẹ nhàng đẩy tay cô ra: “Vốn dĩ trẻ con đều có tính cách riêng, tuy không giống chúng ta lắm, nhưng cũng rất đáng yêu.”

Điều này cũng đúng…

Lục Đàm hầu như không lúc nào đứng yên, cứ nhảy nhót suốt, thỉnh thoảng thấy chó trong khu cũng chạy theo vài bước.

Kỳ Nặc thì rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều, từng bước từng bước theo sau hai người.

Kỳ Thư Tiên và Lục Nghi Thanh vốn có đôi chân dài, đi vài bước đã phát hiện bạn nhỏ không theo kịp, đành phải đi chậm lại chờ. Kỳ Thư Tiên đột nhiên hỏi Kỳ Nặc: “Kỳ Nặc, có muốn được bế không?”

Thỉnh thoảng trên đường thấy, những bạn nhỏ như Kỳ Nặc thường được cha mẹ bế trong lòng.

Những bạn nhỏ khác có, nàng cũng muốn hai bạn nhỏ này có.

Nàng nhìn về phía Lục Đàm đang chạy phía trước với vẻ khó khăn, không chắc có thể bế nổi Lục Đàm.

Kỳ Nặc giãy giụa một chút, rồi cũng vươn tay để Kỳ Thư Tiên bế.

Kỳ Thư Tiên đưa túi xách cho Lục Nghi Thanh, nửa ngồi xuống ngang tầm với bạn nhỏ, thử dùng sức. Bạn nhỏ nhìn gầy yếu là thế nhưng bế lên lại khá nặng.

Nàng nghe tiếng Lục Nghi Thanh hỏi nhẹ: "Cậu làm được không? Hay để mình giúp?"

"Được mà." Kỳ Thư Tiên điều chỉnh tư thế rồi lắc đầu từ chối.

Kỳ Nặc dán sát vào người Kỳ Thư Tiên, đôi lúc vô tình chạm phải những chỗ nhạy cảm, khiến nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Mẹ, đưa cho con một cái đi." Lục Đàm chạy tới trước mặt, chỉ vào chiếc túi trên vai Lục Nghi Thanh: "Mẹ sẽ mệt đấy."

Lục Nghi Thanh đáp: "Không sao, mẹ cầm được."

Cô tò mò hỏi: "Trường Ca, con cũng muốn được bế à?"

"Con lớn rồi, giờ mà được bế thì sẽ bị các em ghét mất. Với lại, em gái còn nhỏ, đáng được bế hơn. Mẹ và mommy bế con nữa thì sẽ mệt lắm."

Lục Đàm kiên quyết muốn giúp Kỳ Thư Tiên mang túi lên người mình.

Trong lòng Lục Nghi Thanh dâng lên một cảm giác khó tả, vừa có chút buồn bã nhưng cũng rất ấm áp. Cô cảm thấy như mình không chỉ chăm sóc cho bọn trẻ, mà ngược lại, dường như cũng đang được chúng chăm sóc.

Đang trầm tư, bỗng nhiên cô cảm nhận có ai đó nắm lấy tay mình. Lục Đàm thổi hơi ấm lên tay rồi nhẹ nhàng nắm chặt ngón trỏ của cô, nói: "Con không cần bế nữa, nhưng muốn nắm tay mẹ."

Thật vậy, được hai đứa trẻ tin tưởng và yêu thương hết lòng là điều khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.

Lục Nghi Thanh và Kỳ Thư Tiên đi bên Lục Đàm, nhìn từ xa, trông họ giống như một gia đình hạnh phúc bốn người.

Kỳ Thư Tiên không biết rõ khẩu vị của các bé, nên cuối cùng quyết định dẫn chúng đến nhà ăn ở trường, nơi có nhiều món đa dạng, sạch sẽ và khá cao cấp.

Buổi tối, nhà ăn không quá đông nên họ thong thả chọn đồ ăn.

Sau khi chọn đồ ăn khắp nơi, Kỳ Thư Tiên đã hiểu thêm phần nào khẩu vị của các bé. Kỳ Nặc không kén ăn, món gì cũng có thể ăn được, trong khi Lục Đàm lại khá kén, không thích tỏi, hành hay rau thơm.

Cả Kỳ Thư Tiên và Lục Nghi Thanh đều nghĩ rằng việc kén ăn không sao, miễn là đảm bảo dinh dưỡng là đủ. Họ lấy đầy hai khay thức ăn, nhiều hơn ngày thường rất nhiều.

Lục Nghi Thanh dẫn hai bé đi rửa tay, còn Kỳ Thư Tiên thì đi lấy đũa và giấy vệ sinh. Thấy có sữa bò, nàng tiện tay lấy thêm ba chai.

Lục Đàm nhìn thấy sữa bò trên bàn, liền nhanh nhẹn lấy một chai đặt trước mặt Lục Nghi Thanh và một chai trước mặt mình. Cô giải thích: "Đây là thứ mẹ thích nhất, còn em gái thì không uống được. Còn mommy thì ăn cơm đi, đừng để uống sữa rồi no mất."

Kỳ Thư Tiên khẽ phản đối: "... Mẹ có ăn ít đến thế đâu?"

Dù thỉnh thoảng nàng cũng cố gắng kiểm soát cân nặng, nên không ăn nhiều vào buổi tối.

"Vậy thì mommy ăn thêm cơm đi."

Lục Đàm vừa nói xong đã bắt đầu ăn một cách ngon lành, trong khi Kỳ Nặc thì chỉ chậm rãi ăn cơm trắng.

Kỳ Thư Tiên đã từng thấy Kỳ Nặc ăn trưa như vậy, lúc đó nàng nghĩ rằng đó có thể là thói quen của bé nên không hỏi gì thêm.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng từ cách ăn, Kỳ Thư Tiên cảm thấy hai bé có vẻ ăn nhiều hơn nàng và Lục Nghi Thanh. Nàng hỏi Lục Nghi Thanh: "Có phải các bé đang trong giai đoạn phát triển không?"

"Có lẽ thế." Lục Nghi Thanh ngơ ngác đáp.

Kỳ Thư Tiên nghĩ một lát rồi nói: "Tớ nhớ hồi lớp 9 tớ cũng ăn rất nhiều vì đang dậy thì. Khi đó còn hay đau chân vì thiếu canxi, nên phải bổ sung nhiều hơn. Cứ vậy trong một năm, tớ cao thêm hẳn mười centimet. Có lẽ đúng là trong giai đoạn phát triển thì ăn nhiều hơn."

Lục Nghi Thanh lần đầu nghe thấy chuyện này, cô chỉ nghĩ rằng người ta hay mơ thấy mình bay lượn linh tinh.

"Vậy, cậu không có sao?"

Lục Nghi Thanh lắc đầu.

Kỳ Thư Tiên mỉm cười, ánh mắt lóe lên chút trêu chọc: "Chẳng trách mà mình cao hơn cậu 2 centimet."

"......"

Lục Đàm nuốt miếng cơm rồi nói: "Mommy à, mommy cao như vậy thì ngoài việc đẹp ra chẳng có tác dụng gì mấy. Trong nhà, việc dán câu đối vẫn là mẹ làm mà."

Kỳ Thư Tiên: "...... Thôi được rồi, mẹ con giỏi hơn."

Nàng nghiêng đầu về phía Lục Nghi Thanh, nói: "Tớ biết là cậu đang cười thầm đấy, đáng ghét thật."