Lục Nghi Thanh nghe thấy tiếng cửa mở, lông mi khẽ run, đôi mắt lạnh lùng ánh lên chút gì đó khó nói, không rõ là ngượng ngùng hay bất đắc dĩ, dáng vẻ này ở trong mắt Kỳ Thư Tiên lại đầy quyến rũ.
“Mommy… À không, chị ơi, có nhớ em không?”
“……”
Kỳ Thư Tiên nhìn người bạn nhỏ có đến bảy, tám phần giống mình, lặng im một lát.
Lục Nghi Thanh đứng dậy, chỉ tay về phía Lục Đàm: “Đây là… Con gái của cậu à?”
“Vào đi.” Kỳ Thư Tiên nghiêng người để hai người bước vào. Cánh cửa chưa kịp đóng thì đã nghe một giọng nói non nớt vang lên: “Mẹ, chị hai, hai người về rồi ạ?”
"Rầm."
Tiếng cửa đóng lại. Kỳ Nặc vừa tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, trông bé vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lắm, đôi mắt mờ mịt như sương, nhưng diện mạo lại rất giống Lục Nghi Thanh. Cô bé đứng trước mặt Lục Nghi Thanh, chào hỏi bằng giọng non nớt dễ thương.
Lục Nghi Thanh đờ đẫn người trong chốc lát, đứng bất động ở cửa.
Kỳ Thư Tiên đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vai Lục Nghi Thanh, mang theo chút ấm áp an ủi. Nàng dịu dàng giới thiệu: “Đây là người tớ muốn giới thiệu với cậu, bé tên Kỳ Nặc. Đừng sợ, cô bé là…”
Đôi mắt đen láy của Lục Nghi Thanh cuối cùng cũng thoáng động, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng pha chút kinh ngạc và bất đắc dĩ: “Vậy là, 20 năm sau, không những chúng ta có con, mà còn là hai đứa?”
Kỳ Thư Tiên lúc này mới thực sự kinh ngạc.
Nàng nhìn về phía người bạn nhỏ giống mình đến kỳ lạ, và đúng như nàng nghĩ, đây chính là đứa con thứ hai trong mơ.
Nàng há hốc miệng đáp: “Nghi Thanh, cậu… Đừng lo lắng.”
Lục Nghi Thanh lại đưa quả bóng bay trên tay cho Kỳ Thư Tiên, vẻ mặt nghiêm túc: “Tặng cậu.”
“Hả?” Kỳ Thư Tiên ngẩn người một lát. Nàng nhìn quả bóng bay Cậu Bé Bọt Biển trôi nổi trên trần nhà đầy kinh ngạc.
Nhưng nàng vẫn đưa tay nắm lấy sợi dây mảnh, nghiêng đầu hỏi: “Sao cậu lại tặng tớ cái này?”
Lục Nghi Thanh không tự nhiên vén tóc ra sau tai, giọng nói lạnh lùng nhưng nhỏ hơn nhiều: “Bọn nhỏ đều có… Cậu... cũng nên có.”
Kỳ Thư Tiên bật cười: “Cậu nhìn thấy ở trường mấy cặp đôi kia ngày nào cũng mua thứ này, nên cũng muốn tặng tớ à?” Nàng lại túm túm sợi dây bóng bay: “Nếu là ngày hôm qua thì tớ sẽ thấy hơi trẻ con, nhưng hôm nay thì thấy cũng tuyệt đấy.”
“……” Vì cậu làm mẹ sao?
Lục Nghi Thanh cắn môi dưới, không nói gì.
“Giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta nên giao lưu với mấy đứa nhỏ trước đã.” Kỳ Thư Tiên liếc nhìn Lục Đàm đang chơi bóng bay và Kỳ Nặc đang chăm chú xem “Thế giới động vật”, rồi nhìn sang Lục Nghi Thanh: “Hay là chúng ta trao đổi thông tin trước?”
Lục Nghi Thanh nhìn về phía đứa trẻ giống mình mà cô chưa từng tiếp xúc, khẽ nói: “Chúng ta nói riêng đi.”
“Được.” Kỳ Thư Tiên dẫn Lục Nghi Thanh vào phòng tắm.
Phòng tắm này không cách âm tốt lắm, thỉnh thoảng các cô còn có thể nghe thấy tiếng từ máy tính trong phòng khách.
Nhưng không hiểu sao, Kỳ Thư Tiên vẫn cảm thấy không khí nặng nề và quá yên tĩnh.
Nàng liếʍ môi: “Nghi Thanh, cậu… Có ghét các cô bé đó không?”
Thật ra nàng là muốn hỏi,
Cậu có ghét việc sau này ở bên tớ không?
Lục Nghi Thanh nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái: “Cậu ghét các cô bé đó?”
“Sao có thể? Đứa bé kia chẳng khác nào phiên bản mini của cậu, tớ nhìn còn hận không thể yêu thương em ấy chứ.” Kỳ Thư Tiên buột miệng, rồi ngay sau đó nhận ra mình nói không đúng, mặt đỏ bừng giải thích: “Tớ, tớ… Không có ý đó.”
“Mình biết.” Lục Nghi Thanh thản nhiên nói.
Cô chậm rãi kể lại những gì mình biết: “Cô bé đó tên là Lục Đàm, nhũ danh là Trường Ca, năm nay 6 tuổi, tính cách…” Cô khẽ mỉm cười: “Tính cách rất hướng ngoại.”
Không giống chúng ta chút nào.
Kỳ Thư Tiên phân tích: “Hướng ngoại? Bé sống cùng ai mà có tính cách đó vậy? Chúng ta mà lại có đứa con hướng ngoại à? Có phải do di truyền từ đời trước? Giống bà nội? À, không đúng, họ của bé giống họ ngoại cậu hơn.”
“Thư Tiên, cậu…”
Có phải chấp nhận tình huống này hơi nhanh không?
Lục Nghi Thanh nghe nàng nói một loạt, cảm thấy vừa lạ lùng vừa hợp lý, như thể cô và Kỳ Thư Tiên sau nhiều năm chính là như thế, sống chung bình thản mà ấm áp.
“Xin lỗi…” Kỳ Thư Tiên ngượng ngùng gãi đầu, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn: “Bé đi theo tớ tên là Kỳ Nặc, khá trầm lặng, thích xem "Thế giới động vật". Dù tớ ở bên bé suốt bữa sáng, nhưng thật ra cũng không nói chuyện nhiều. Bởi vậy, khi cô bé đang coi tivi, tớ coi như cũng có thời gian chuẩn bị tâm lý.”
Chuẩn bị tâm lý? Về cái gì chứ?
Về việc nàng và Lục Nghi Thanh sẽ kết hôn 13 năm sau.
Về việc họ sẽ sinh ra hai đứa con.
Về việc bốn người họ sẽ có một gia đình hạnh phúc.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Kỳ Thư Tiên đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng Lục Đàm là đứa trẻ khá hoạt náo, nên Lục Nghi Thanh không có thời gian bình tĩnh suy ngẫm về mối quan hệ của họ.
“Vậy sao.” Lục Nghi Thanh gật đầu, im lặng một lát, rồi nhìn vào mắt Kỳ Thư Tiên, tiếp tục: “Thư Tiên, xin lỗi, tớ chưa từng nói cho cậu biết rằng tớ thích con gái.”
Nghe vậy, Kỳ Thư Tiên xoay người, dựa lưng vào bồn rửa mặt, nói: “Không trách được, hèn chi có nhiều cô gái viết thư tình cho cậu như vậy.” Nàng không biết mình nghĩ gì, nhưng đôi mắt lại lấp lánh nụ cười: “Tớ thật sự từng nghĩ các cô ấy đưa nhầm người rồi.”
Kỳ Thư Tiên đã suy nghĩ lại về xu hướng giới tính của mình sau khi biết tương lai nàng sẽ cùng Lục Nghi Thanh kết hôn. Ít nhất ở hiện tại, nàng cũng không có ý nghĩ khác thường với những cô gái khác, cho dù là bắt gặp khá nhiều cô nàng xinh đẹp theo đuổi Lục Nghi Thanh, nàng cũng chỉ là cảm thấy mấy cô ấy xinh mà thôi, cũng không có ý tưởng dư thừa nào.
Kỳ Thư Tiên chạm vào mặt mình, như thể vừa thông suốt: “Không trách được cậu không thích ôm hay hôn tớ.”
“…… Điều đó không phải rõ ràng sao?”
Lục Nghi Thanh cúi đầu, lắng nghe động tĩnh từ phòng khách. Hai đứa trẻ dường như đang thảo luận xem cô và Kỳ Thư Tiên có vài điểm khác biệt so với trước đây thế nào.
Không chỉ ngoại hình, có lẽ tính cách của cô và Kỳ Thư Tiên cũng thay đổi. Qua lời của mấy đứa trẻ, cô cảm nhận được sau này hai người sẽ gắn bó mật thiết hơn, tuy giờ mối quan hệ đã khá tốt, nhưng như Kỳ Thư Tiên nói, hiện tại không có khả năng ôm hôn thân mật.
“Vậy giờ phải làm sao với lũ trẻ đây?”
“Hây....” Kỳ Thư Tiên thở dài khi nghe đến chuyện lo liệu cho mấy đứa nhỏ. Nàng và Lục Nghi Thanh bây giờ mới chỉ là sinh viên 20 tuổi, nghĩ đến chuyện nuôi hai đứa trẻ khiến nàng cảm thấy thật khó khăn.
Nàng liếc nhìn Lục Nghi Thanh đang đứng thẳng tắp, nghiêm túc, rồi nhẹ giọng nói: “May mà người mẹ khác của mấy bé ấy là cậu, nếu không tớ có thể phát điên mất. Cùng một người không quá quen thuộc nuôi hai đứa nhỏ, chắc tớ sẽ biểu diễn một màn ngã quỵ ngay tại chỗ mất.”
Lục Nghi Thanh: “...”
“Vừa rồi tớ có hỏi Kỳ Nặc. Hiện tại con bé đang học mẫu giáo, nhưng học ở khu Lương Cảnh, không chỉ xa nhà chúng ta mà còn xa cả nhà tớ. Chắc là không tiện để đưa đón đâu.” Kỳ Thư Tiên móc điện thoại ra cho Lục Nghi Thanh xem ghi chú.
Ánh mắt Lục Nghi Thanh dừng lại trên điện thoại của Kỳ Thư Tiên. Trên màn hình đầy những thông tin về tên trường, mức học phí, hệ thống giáo dục, khoảng cách bao xa và hàng loạt thông tin khác trông rất dày đặc.
Kỳ Thư Tiên tiếp tục: “Với tình trạng của hai đứa nhỏ hiện tại, việc học ở trường mẫu giáo công lập là không thể, chỉ có thể cho học trường tư thôi.”
Nàng nhìn vào mắt Lục Nghi Thanh: “Điều này có nghĩa là chúng ta thực sự sẽ gặp phải chút khó khăn, hay là cứ nói với bậc trưởng bối thì tốt hơn.”
Kỳ Thư Tiên mới chỉ gặp mẹ của Lục Nghi Thanh một lần, không chắc mối quan hệ giữa Lục Nghi Thanh và mẹ của cô lắm nên liền thêm vào: “Nếu bên cậu có gì không tiện nói, cũng không sao…”
“Thư Tiên.” Lục Nghi Thanh ngắt lời nàng, nhẹ nhàng nói: “Bên này tớ có thể lo liệu được.”
“Kỳ thật vừa rồi tớ cũng nghĩ về chuyện này một chút.” Kỳ Thư Tiên giọng có phần nhỏ hơn, mang theo chút áy náy: “Tình huống của tớ hiện tại có thể sẽ khiến dì giận đấy.”
Lục Nghi Thanh hơi nghiêng đầu: “Cái gì cơ?”
Kỳ Thư Tiên không tự nhiên nắm chặt điện thoại, cúi mắt: “Một cô gái hai mươi tuổi, công việc thì hầu như không có, nhìn thế nào cũng không giống như người phù hợp với cậu. Tớ cũng không biết tương lai chúng ta sẽ như thế nào nữa.”
Lục Nghi Thanh khẽ gọi nàng, cô cũng bắt chước Kỳ Thư Tiên, dựa vào bồn rửa tay: “Thư Tiên, cậu rất tốt, là một người mẹ tốt, cũng là một người bạn đời tốt…”
Cô không được tự nhiên nghiêng đầu chút, tóc rũ xuống vừa vặn che đi khuôn mặt, khiến người khác không nhìn rõ nét mặt của cô.
Kỳ Thư Tiên vươn tay vuốt tóc Lục Nghi Thanh ra sau tai: “Tớ sẽ cố gắng hết sức. Còn nữa… nếu cậu thấy tớ chăm sóc con hay đối xử với cậu không được thoải mái, thì nhất định phải nói cho tớ biết, được không?”
Tay nàng nắm lại thành nắm đấm, trông có vẻ hơi căng thẳng: “Tớ thật sự chưa bao giờ sống chung với hai cô bé như thế này.”
Lục Nghi Thanh nói: “Thư Tiên, cứ làm theo ý cậu, miễn là cậu thấy tốt là được.”
“Vậy sao.” Kỳ Thư Tiên sau đó ngập ngừng: “Vậy… tớ có thể ôm cậu một cái được không?”
“...” Việc này liên quan gì đến chuyện kia?
Thấy Lục Nghi Thanh im lặng, Kỳ Thư Tiên dùng ngón tay ngoéo tay cậu: “Vậy nắm tay có được không?”
“... Được.” Được thôi, nhưng mà tại sao?
Thấy Lục Nghi Thanh đồng ý, Kỳ Thư Tiên dường như đã chuẩn bị tâm lý rất lớn, nàng mới cẩn thận cầm tay cô. Tay của Lục Nghi Thanh, Kỳ Thư Tiên từng vô tình chạm qua, chỉ nhớ làn da mềm mại, nhưng giờ đây cảm giác thật sự khác: “Nghi Thanh, tay cậu lạnh quá, có phải bị ốm không?”
“...” Thế thì đừng có nắm tay nữa!
Lúc này, Lục Đàm đột nhiên mở cửa bước vào, thấy hai người ngồi gần nhau, tay lại nắm tay, liền theo bản năng che mắt lại rồi đóng cửa ngay lập tức.
Lục Nghi Thanh & Kỳ Thư Tiên: “...”
Một lát sau, Lục Đàm lại mở cửa, trên mặt hơi đỏ: “Mẹ, mommy, hai người có thể ra ngoài không? Con muốn vào nhà vệ sinh.”
Kỳ Thư Tiên đỏ mặt tía tai: “Chúng ta không có làm gì cả.”
Lục Nghi Thanh, nhờ hôm nay từ Lục Đàm biết trước tương lai mình và Kỳ Thư Tiên sẽ thường xuyên thân mật, nên cũng chuẩn bị sẵn tinh thần, chỉ hơi ngại một chút.
“Thôi kệ đi.” Lục Đàm bước vài bước vào trong, đẩy hai người ra ngoài. Lục Nghi Thanh nói: “Trường Ca, con có cần mẹ giúp gì không?” Cô lo lắng bạn nhỏ mới đến, chưa quen với nơi này. Nhưng Lục Đàm từ chối: “Cảm ơn mẹ, nhưng mẹ đợi chút rồi ra ngoài đi, con lớn rồi, cũng có chút ngại mà.”
Kỳ Thư Tiên nhìn Lục Nghi Thanh một cái, thấy cô có vẻ khá bình thản, nàng mới đóng cửa lại và ra ngoài.
Kỳ Nặc vẫn đang xem chăm chú chương trình “Thế giới động vật”. Tính toán thời gian cũng đã khá lâu, Kỳ Thư Tiên ngồi xuống bên cạnh và nhẹ giọng nhắc: “Kỳ Nặc, hôm nay con xem lâu quá rồi, nghỉ ngơi chút nhé? Xem nhiều hại mắt đấy.”
Kỳ Nặc liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, có vẻ hơi tiếc nuối, nhỏ giọng nói: “Mommy, hình như cái đồng hồ này hỏng rồi, nó không nhắc nhở con. Lần sau con sẽ không thế nữa đâu mommy...”
Kỳ Thư Tiên: “...”
Cái này có phải quá ngoan rồi không?
Gen của Nghi Thanh quả thật quá mạnh.
“Không sao đâu, nếu đồng hồ hỏng, mommy sẽ mua cho con cái mới.” Kỳ Thư Tiên trước giờ không để ý chuyện đồng hồ, nhưng nhìn chiếc trên tay Kỳ Nặc, chắc giờ với công nghệ hiện tại vẫn khó làm được chiếc đồng hồ như vậy.
“Bài tập vật lý trị liệu cho mắt bắt đầu.”
Kỳ Nặc ngồi thẳng lưng, bắt đầu theo giọng nói làm các bài tập bảo vệ mắt, đôi tay nhỏ bé xoa bóp các huyệt vị, động tác trông rất chuyên nghiệp.
Kỳ Thư Tiên: “... Tớ thực sự bị sốc rồi.”
Lục Nghi Thanh cũng vừa từ phòng vệ sinh ra, nghe thấy âm thanh bài tập mắt, cũng bất ngờ, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Thư Tiên, như đang hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Kỳ Thư Tiên hạ giọng giải thích: “Kỳ Nặc hôm nay xem máy tính lâu quá, đang bảo vệ mắt đó.”
Hóa ra là vậy.
Thấy ánh mắt mờ mịt của Kỳ Thư Tiên đang nhìn mình, Lục Nghi Thanh cất lời, giọng có chút ngại ngùng: “Thực sự giống tớ quá.”
“…Hì.” Kỳ Thư Tiên nghẹn lại cười: “Vậy cậu khi còn nhỏ cũng quá mức đáng yêu rồi.”