Thâp Niên 70 Xuyên Hiện Đại Phải Làm Giàu Mới Hợp Lý Chứ

Chương 1

Tháng 8 năm 1969, tầng 2 khu tập thể Đại Dụ, thủ đô, Dư Mẫn đi vệ sinh xong, vừa chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa.

"Này, bà nghe nói gì chưa?"

Dư Mẫn nghe ra giọng của người đang nói chuyện, là bác Trần hàng xóm cạnh nhà cô.

Lại một giọng nữ trung niên khác lập tức vang lên: "Bà muốn nói chuyện kia chứ gì."

Đây là cái loa phường mà mọi người trong khu tập thể đều biết, Miêu Thúy Hoa.

Bác Trần thở dài một tiếng, hạ giọng nói: "Bà nói xem, Dư Hồng Quân sao lại là cái thứ không ra gì như vậy, lại để cho Dư Mẫn thay con gái riêng Chu Ngọc Trân của ông ta xuống nông thôn chịu khổ?"

Miêu Thúy Hoa cũng hạ giọng: "Ai nói không phải chứ? Hổ dữ còn không ăn thịt con, Vân Viện mới mất chưa được nửa năm, ông ta đã đối xử với Tiểu Mẫn như vậy, cũng không sợ Vân Viện tối đến tìm ông ta."

Giọng nói chán ghét của bác Trần mang theo sự cảnh giác: "Hừ, ông ta ngay cả bố vợ ruột của mình mà còn dám ra tay, còn có thể sợ cái này sao? Tôi thấy, lòng dạ ông ta toàn là xấu xa."

Miêu Thúy Hoa thở dài một tiếng: "Haiz, thật đáng thương cho con bé Dư Mẫn này…"

Tiếng nói chuyện xa dần.

"Cạch" một tiếng, Dư Mẫn mặt không chút biểu cảm đẩy cửa nhà vệ sinh ra.

Nhà họ Dư.

Hai mẹ con Miêu Tú Anh và Chu Ngọc Trân đang ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, thấy cô trở về, hai người đều im bặt.

Dư Mẫn lười liếc nhìn bọn họ một cái, đi thẳng vào phòng.

"Chảnh cái gì mà chảnh, còn tưởng mình là tiểu thư nhà giàu ngày xưa cơ đấy! Nếu không phải bố là xuất thân bần nông, thì ông ngoại cô ta với cả nhà họ đã bị gọi là nhà tư bản rồi."

Chu Ngọc Trân trợn trắng mắt, bĩu môi: "Nói thật, may mà mẹ nó chết sớm..."

Miêu Tú Anh đột nhiên quát khẽ: "Im miệng!"

Chu Ngọc Trân nhướng mày, định phản bác thì nhìn thấy người đàn ông ở cửa, sắc mặt lập tức trắng bệch, vội vàng đứng dậy, cẩn thận hô: "Bố ~ "

Dư Hồng Quân lạnh lùng liếc nhìn Chu Ngọc Trân, không nói một lời định lướt qua hai người vào phòng.

Miêu Tú Anh cười duyên nghênh đón, dịu dàng nói: "Hồng Quân, anh về rồi, hôm nay em đến cửa hàng thủy sản mua một con cá diêu hồng, cố ý nấu canh cá, mấy hôm nay anh tăng ca liên tục, lát nữa uống nhiều một chút."

Nghe vậy, Dư Hồng Quân dừng lại.

Ông ta quay người nhìn Miêu Tú Anh, ánh mắt dừng lại trên bụng cô ta một lúc, trong nháy mắt trở nên dịu dàng, lắc đầu: "Không cần, em cứ tẩm bổ cho mình đi, đừng để con trai của anh bị đói."

Miêu Tú Anh khoác tay ông ta: "Ngày nào em cũng ăn ngon uống đủ, lại chẳng phải làm gì nặng nhọc, không thiếu bát canh cá này, đây là cố ý nấu cho anh đấy."

Chu Ngọc Trân đánh bạo lên tiếng: "Đúng đấy ạ, bố, cá này là mẹ dậy từ sớm tinh mơ đi chọn đấy ạ."

Dư Hồng Quân nhìn hai mẹ con một cái, dịu dàng gật đầu: "Mẹ con em có lòng."

Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

Chu Ngọc Trân nịnh nọt: "Bố mau ngồi xuống đi ạ."

Dư Hồng Quân gật đầu.

Miêu Tú Anh cũng ngồi xuống theo, nhìn sắc mặt ông ta, thăm dò hỏi: "Hồng Quân, Mẫn Mẫn ngày mai phải xuống nông thôn rồi, em nghe nói ở đó cái gì cũng không mua được, hay là chúng ta chuẩn bị thêm ít đồ cho con bé mang theo?"

Nói đến chuyện này, sắc mặt Dư Hồng Quân lập tức lạnh như băng.

Ông ta lạnh lùng nói: "Không cần. Là nó tự muốn đi, có ai ép đâu."

Miêu Tú Anh khẽ cau mày, vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe lên tia vui mừng.

Chu Ngọc Trân thì nông cạn hơn, vui mừng thể hiện rõ trên mặt.

Hừ, Dư Mẫn, cô cứ đợi đấy, để xem cô dám đối nghịch với bố, thì đi xuống nông thôn chịu khổ đi, ha ha ha…

Miêu Tú Anh lập tức chuyển chủ đề, rất nhanh, trong phòng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Trong phòng.

Dư Mẫn ngồi trên giường, hai tay nắm chặt chăn, hận ý trong mắt như muốn hóa thành hiện thực.

[Dư Hồng Quân, ông là kẻ vô lương tâm, bội bạc, tiểu nhân, giả dối, độc ác, chờ đấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ quay lại, bắt ông phải trả giá.]

[Còn bà nữa, Miêu Tú Anh, bà là kẻ thứ ba không biết xấu hổ, lúc mẹ tôi bệnh nặng còn đến cửadiễu võ dương oai, hại bà ấy tức đến thộc máu… cứ thế mà bỏ tôi đi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bà.]

Nói đến người cô hận nhất, vẫn là Dư Hồng Quân, bố ruột của cô.

Nếu không phải ông ta ra hiệu, thì Miêu Tú Anh dám làm như vậy sao?

Ông ta mới là kẻ đáng hận nhất.