Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 8

Ba anh em nhà họ Lệ đồng loạt nhìn Cảnh Nghi đầy ẩn ý.

“…”

Rõ ràng là cậu ta làm cho Ninh Khương tức đến ngất mà.

Lúc thì trượt ngã, lúc thì bị kéo lê, có thần tiên nào đến cũng không đỡ nổi.

“Không có vấn đề gì với đầu cả, chỉ có vết thương ở cằm là hơi nặng.” Ân Liên Thành lấy ra dung dịch sát khuẩn và băng gạc, rồi liếc thấy vết dài trên bồn hoa, hiểu ngay: “Anh ta bị kéo lê bằng cằm à?”

Lệ Minh Chức: “…”

Cảnh Nghi: “…”

À, hóa ra là thế mà ngất.

Tội lỗi tội lỗi, sớm biết thế đã lật ngược hắn lại.

Với phán đoán chuyên nghiệp của bác sĩ Ân, Ninh Khương nhanh chóng tỉnh lại, mở mắt ra cái là sờ ngay lên cằm mình. Nhìn thấy động tác của hắn, Cảnh Nghi lập tức co người, nép sau một người khác.

Lệ Vấn Chiêu lạnh lùng nhìn cậu đang lùi lại cho đến khi nửa mặt đã giấu sau lưng anh, nhưng vẫn ló đầu ra hóng hớt.

“Khương Khương, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!” Lệ Minh Chức đỡ người đàn ông đang nằm dưới đất dậy, suýt nữa bật khóc: “Anh làm em sợ chết khϊếp, em tưởng anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”

“Anh không sao…” Ninh Khương yếu ớt nói, giọng khàn khàn, “Chỉ là cằm hơi đau một chút.”

Lệ Minh Chức đau lòng thổi phù phù, nhẹ nhàng xoa nắn.

Ninh Khương nhìn sang chỗ mình vừa ngã, ánh mắt đầy thù hận hướng về phía Cảnh Nghi. Cảnh Nghi chỉ biết bặm môi, né người thêm chút nữa.

“…”

“Khương Khương, em quyết định rồi, em sẽ cùng anh dọn đi.” Lệ Minh Chức nhẹ nhàng xoa lên vết thương trên cằm hắn, “Anh ở một mình, em không yên tâm. Em sẽ chăm sóc cho anh.”

Ninh Khương lén liếc nhìn ba người anh của Lệ Minh Chức, trong lòng do dự không biết có nên đồng ý không. Trong lúc hắn ngất, liệu nhà họ Lệ đã chuyển hết tài sản của Lệ Minh Chức đi chưa?

“Khương Khương?” Lệ Minh Chức vỗ vai hắn: “Anh sao vậy?”

“Không có gì.” Ninh Khương cúi đầu, giọng dịu dàng: “Em ở với anh tất nhiên rất tốt, nhưng sao anh nỡ để em phải cực khổ.”

“Em không khổ chút nào.” Lệ Minh Chức ngây thơ đáp: “Em có thể tìm cho anh một bảo mẫu ở chung, một chuyên gia dinh dưỡng, bên bệnh viện em cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa, anh không phải lo lắng đâu.”

Lệ Đình hừ một tiếng: “Minh Chức, em quên là mình đã không còn là cậu út nhà họ Lệ rồi à? Bảo mẫu? Chuyên gia dinh dưỡng? Còn cả bệnh viện nữa? Em sắp xếp nổi cái gì?”

Lệ Minh Chức sững lại, nghiến chặt răng: “Vậy thì em vẫn có thể chăm sóc cho Khương Khương!”

Cùng lắm là tự mình làm việc nhà, cố gắng không tốn tiền, hoặc có thể ra ngoài kiếm việc làm, chẳng đến nỗi chết đói.

“Dù sao cũng không cần các anh phải lo.” Lệ Minh Chức nói: “Khương Khương sẽ không ghét bỏ em, chúng em sẽ cùng nhau khởi nghiệp, làm lại từ đầu!”

Cảnh Nghi len lén ló đầu ra, nhủ thầm.

【Cậu đúng là yêu đến mù quáng, chỉ cần quay đầu lại một chút thôi là thấy Ninh Khương đang tức đến tím mặt rồi!】

Lệ Vấn Chiêu thoáng nhìn sang cậu quản gia, thấy cậu đang hào hứng hóng chuyện, miệng bặm lại, hàng mi khẽ động, tay vô thức vò nhăn bộ vest của anh.

Lệ Vấn Chiêu chăm chú nhìn gương mặt của cậu ta một hồi.

Quản gia mới này… lúc trước có xinh trai thế này sao?

Cảnh Nghi mải mê quan sát, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của người bên cạnh. Cậu khẽ chớp mắt rồi lại bắt đầu phân tích trong đầu.

【Mấy tay lừa đảo như bọn họ suốt ngày phải trốn tránh, thấy cảnh sát thì run cầm cập, làm sao dám dẫn Lệ Minh Chức về ổ của mình được.】

Lệ Minh Chức nghe thấy những lời này, cảm thấy Cảnh Nghi thật lố bịch. Cậu ta và Ninh Khương là một đôi hiểu nhau, yêu nhau và chấp nhận lẫn nhau, cậu ta hiểu Ninh Khương hơn bất kỳ ai.

Cảnh Nghi dựa vào đâu mà bôi xấu người yêu của cậu ta như thế chứ!

Cậu ta không tin.

“Khương Khương, chúng ta đi thôi." Lệ Minh Chức cương quyết muốn rời khỏi nhà họ Lệ, quay lại nhìn người yêu. Nhưng khi thấy nét mặt của hắn, cậu ta chợt khựng lại.

Ninh Khương dù cố che giấu nhưng vẫn lộ ra thoáng biểu cảm tối sầm.

???

Khương Khương của cậu ta sao lại như vậy?

Lệ Minh Chức không kìm được, buông tay ra.

Lần đến thăm nhà họ Lệ này không chỉ khiến Ninh Khương tổn thương về thể chất mà cả tinh thần, khiến hắn không giữ được biểu cảm, để Lệ Minh Chức thấy được sơ hở.

Nghĩ ngợi một hồi, Ninh Khương quyết định giả vờ ngất, mềm nhũn ngã vào vai Lệ Minh Chức.