Thế Gả

Chương 5: Thanh Châu quá xa, nàng ấy không thể đi được

Sa Đường không nhớ nổi mình đã rời khỏi Thường Nguyệt Lâu như thế nào, trong đầu nàng chỉ không ngừng vang vọng những lời nói cuối cùng của a tỷ. Đôi mắt ấy tràn đầy u sầu và đau thương, như một tảng đá lớn đè nặng lên trái tim nàng, khiến nàng không thể ngủ yên, lòng đầy sợ hãi và bất an. Trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng luôn tự hỏi mình:

Nếu Vân Tụy sư huynh không thể trở về, vậy huynh ấy sẽ chết trong Yêu Hải sao?

Phụ thân... sẽ không để a tỷ gả đến Thanh Châu chứ?

Chúc gia ở Phi Huyền Châu cũng là một gia tộc danh tiếng trong giới tu tiên. Chúc Đình Duy cũng từng muốn giúp Sa Đường giải trừ lời nguyền "Mệnh Huỳnh Hoặc," nhưng lại không ngờ rằng vì thế mà hại đến hai đứa con lớn của mình.

Chúc Tinh khi còn nhỏ là một cô bé khỏe mạnh, hoạt bát, luôn nở nụ cười tươi với mọi người, miệng lưỡi ngọt ngào và thích làm người khác vui lòng, tính cách rất giống với mẫu thân của nàng ta. Sau khi Chúc Đình Duy mất đi nương tử yêu quý, mỗi lần nhìn thấy con gái lớn, ông thường nhớ đến nương tử quá cố, từ đó mà sinh ra cảm giác thương xót và an ủi.

Nhưng khi nhìn thấy con gái nhỏ ông, ông cũng nhớ đến nương tử đã khuất, nhưng trong lòng lại có một loại cảm xúc phức tạp, vừa đau đớn lại vừa oán hận.

Sa Đường mơ màng thϊếp đi khi đang gục đầu trên bàn, trong giấc mơ vang lên giọng nói quyết tuyệt của a tỷ: “Nếu phải gả đến Thanh Châu, thà rằng chết đi còn hơn.”

Nàng mơ thấy mình lúc mười tuổi, phụ thân dẫn nàng và a tỷ đến Thùy Tiên Hạp để tìm tiên duyên.

Trước vách đá mờ mịt sương khói, cây thông xanh biếc với nửa thân cây nhô ra ngoài vách đá, chực chờ rơi xuống vực sâu. Phụ thân nàng cùng vài vị tiên quân bên cạnh đang bàn về “Mệnh Huỳnh Hoặc” của nàng, thần sắc lạnh lẽo, không để ý đến hai cô gái nhỏ đang dần tiến lại gần mép vực.

Sa Đường bị những chiếc lá thông phủ đầy sương thu hút, tò mò tiến tới gần hơn, nhưng không may trượt chân. A tỷ bên cạnh vội đưa tay nắm lấy nàng, bước lên một bước, nhưng cả hai cùng ngã xuống dưới vách đá.

Dưới Thùy Tiên Hạp là sương mù lạnh buốt tận xương, còn có những mảnh băng vô hình. Cô bé mười bốn tuổi rơi xuống, dù có linh căn hộ thể cũng bị trọng thương, từ đó căn cơ không vững, sức khỏe yếu ớt, tính tình cũng vì thế mà thay đổi hoàn toàn.

Sa Đường mơ thấy khi a tỷ biết tin linh căn của mình bị tổn thương, không thể tu luyện thêm nữa, nàng ta hét lên đầy đau đớn, nước mắt chảy tràn đầy mắt, đôi mắt từng nhìn nàng với nụ cười rạng rỡ giờ đây tràn ngập oán hận rõ rệt.

A tỷ oán hận thốt lên: "Muội đã hại chết a nương, giờ lại muốn hại ta!"