Ý muốn thoái lui dần xuất hiện trong lòng, nàng định quay về thì một thị nữ của Thường Nguyệt Lâu đã thấy nàng, vội vàng bước tới chào: “Nhị tiểu thư.”
Sa Đường chưa kịp lên tiếng, thị nữ đã nói tiếp: “Đại tiểu thư đêm qua phát bệnh, thân thể yếu ớt, Trường Tĩnh Tiên Quân đang ở bên trong chữa trị, gia chủ cũng vừa mới tới. Nhị tiểu thư, ngài mau vào xem sao đi.”
Phòng của a tỷ nàng, Chúc Tinh, nằm trên tầng cao nhất của Thường Nguyệt Lâu. Thị nữ chỉ đưa Sa Đường đến chân cầu thang rồi không dám đi tiếp, vì Trường Tĩnh Tiên Quân đã dặn rằng nếu không có việc khẩn cấp thì đừng làm phiền Chúc Tinh vào lúc này.
Sa Đường nhẹ nhàng nhấc váy bước lên lầu, men theo lan can đến trước cửa phòng. Nàng định gõ cửa thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của phụ thân mình từ bên trong: “Lão Châu Vương bị trọng thương, mấy ngày trước đã ra lệnh để Ôn gia ở Thanh Châu thay mặt cai quản Mười Hai Thiên Châu.”
“Thanh Châu đã tranh giành vị trí Châu Vương của Mười Hai Thiên Châu với Phi Huyền Châu chúng ta từ lâu. Lần này, Ôn gia ở Thanh Châu đã đánh bại yêu vương tại Thính Hải Quan, cứu ba châu phía bắc, danh vọng tăng cao. Ba châu đó giờ đã thuộc về Ôn gia.”
Sa Đường đứng yên lặng ngoài cửa, không dám bước vào cắt ngang cuộc nói chuyện.
Nam tử áo trắng trong phòng khẽ cau mày, giọng nói dịu dàng như ngọc lại mang theo chút lạnh lùng: “Ai ngoài đó, vào đi.”
Sa Đường lúc này mới nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa, giọng nhỏ nhẹ: “Sư tôn, phụ thân, là con.”
Bên trong phòng im lặng trong chốc lát, Chúc Đình Duy trầm giọng nói: “Vào đi.”
Nàng bước vào, trong lòng vẫn còn lo sợ vì đã tự ý đến Thường Nguyệt Lâu mà chưa xin phép, sợ hai người sẽ trách mắng cho nên không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhỏ giọng nói: “Thị nữ bảo rằng a tỷ con phát bệnh, thân thể yếu ớt, con có chút lo lắng...”
Chưa kịp nói hết câu, Chúc Đình Duy đã ngắt lời: “A tỷ con đang ở trong, con vào xem đi.”
Sa Đường ngậm chặt môi không nói gì thêm, nhẹ nhàng bước qua hai người rồi đi vào phòng trong, nơi có tấm bình phong che chắn.
Cửa sổ trong phòng trong đã được đóng kín, rèm che phủ kín để cản gió lạnh cho người bệnh nằm trên giường. Sa Đường mang theo chút hơi lạnh khi vào phòng, nàng dừng lại bên ngoài màn che đợi cho hơi lạnh tản bớt rồi mới dám đưa tay vén màn bước vào.
Trên chiếc bàn nhỏ bên giường có một lò hương màu vàng thẫm, trong đó đốt loại hương an thần có mùi thơm dễ chịu.