Hệ Liệt Lý Khả Ái

Chương 18

Nhìn tài khoản tăng thêm một trăm ngàn kim tệ, mí mắt tôi giựt liên hồi, nhiêu đây tương đương với mười triệu nhân dân tệ —— chỉ đủ giúp sư tỷ trả một phần năm mươi khoản nợ.

Đại tỷ, ngài nợ nần gì dữ vậy!

Tôi duỗi người, chuẩn bị về nhà ngủ một giấc.

Một học sinh tiểu học đang liếʍ kem ngăn tôi lại, khuôn mặt trẻ con nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc: “Chị ơi, em chân thành mời chị tham gia đội của chúng em.”

Tôi cười tủm tỉm nói: “Chị từ chối yêu cầu của em.”

Đoàn đội tác chiến, thắng phải chia tiền.

Không bằng chơi đơn độc sẽ chiếm được nhiều hơn.

“Chị, suy nghĩ lại đi.” Đôi mắt cậu bé lộ vẻ tinh ranh, “Kỳ thật chúng ta cũng coi như từng hợp tác qua.”

Tôi chọc trán cậu bé: “Em là người chơi thứ tư may mắn còn sống đúng không?”

Hệ thống đã nó, có bốn người chơi thành công qua ải.

Tôi, Tạ Đường, Tống Trường An……

Còn thiếu một người.

Ta cười ngâm ngâm nói: “Nếu chị đoán không nhầm, em là cái nón Beret.

Cậu bé là dị năng giả trời sinh.

Kỹ năng là “Hoá hình”.

Cậu bé đã biến thành mũ Beret theo tôi tiến vào trò chơi, sau đó đã biến thành loại đồ vật khác.

Cho nên, khi vào trò chơi được vài giờ, tôi đã ném nó rồi

“Không chỉ vậy, em còn là chìa khóa trong tay Tạ Đường.” Tôi nói thêm.

“Chị, sao chị biết?” Học sinh tiểu học kinh ngạc hỏi

Bởi vì, tôi có thể thấy được màn hình livestream!

Khoảnh khắc tôi đội mũ …

Khoảnh khắc tôi nhận chìa khóa từ tay Tạ Đường …

Màn hình phòng livestream của Đoan Mộc thanh (tên học sinh tiểu học) hiện lên trước mắt tôi.

Tôi vỗ vỗ bờ vai của cậu bé: “Ngủ ngon nhé anh bạn nhỏ.”

Đoan Mộc Thanh chưa từ bỏ ý định.

Cậu ta kêu lên: “Chị ơi, chị suy nghĩ kỹ đi!”

“Kỹ năng ban đầu của em là may mắn, có thể nâng cao xác suất vượt ải.

Thì ra là vậy, thảo nào …

Thảo nào lần này tổ đội may mắn gặp được ông Tống Trường An!

Nếu ông Tống không ở đó, cho dù chúng tôi tìm được chân tướng, đánh bại đám quái nhầy nhụa đó, cũng không có cách nào chụp được ảnh tốt nghiệp.

Kỹ năng『Siêu may mắn』, thì ra đây là mấu chốt hoàn thành phó bản.!

……

Rời khỏi đại sảnh trò chơi, tôi bước vào màn đêm dịu dàng, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm.

Trăng sáng trên cao, ngân hà lộng lẫy.

Đất nước thái bình, trời yên biển lặng.

Người anh hùng đã từng giương cao ngọn lửa, chôn vùi xương cốt nơi núi sông tươi đẹp và vùng đất rộng lớn.

Càng đi, cổ họng càng khô nóng, tôi thẳng lưng ngẩng cao đầu tiến về phía trước.