Cuộc Đời Cá Mặn Của Lão Thái Thái

Chương 38

Phương thị: ...

Đại bá nương à, người bị lừa mấy chục năm người có biết không?

Nghĩ đến việc mình gả đến Ngụy gia cũng mới được bốn năm, mà đại bá nương trước mắt này đã làm tẩu muội với mẹ chồng mình ít nhất hai mươi năm, Phương thị liền cảm thấy an ủi từ tận đáy lòng.

Thấy có người còn ngốc hơn mình, trong lòng sao không thấy sảng khoái được?

"Đại bá nương, đệ muội của cháu đang mang thai con nhà Ngụy gia, huống chi tiểu thúc tử đến giờ vẫn chưa có con cái, cháu làm đại tẩu, cũng lo lắng cho hai người họ." Phương thị cố gắng làm ra vẻ hiền thục.

Đáng tiếc nàng ta không phải Dương Đông Yến, nàng ta giả vờ chẳng giống chút nào.

"Giả vờ! Cô cứ tiếp tục giả vờ đi! Vậy theo lời cô nói, nếu ngày mai nó còn thèm thịt, cô lại mổ gà hầm thịt cho nó ăn?"

Phương thị thầm nghĩ, nếu mẹ chồng lại đe dọa nàng ta, ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời ra, nàng ta còn có thể làm gì?

Cuối cùng, dưới sự biểu hiện nhu nhược của Dương Đông Yến, dưới vẻ giả hiền thục của Phương thị, và dĩ nhiên còn có việc tiểu Dương thị tự biết diễn xuất không qua được nên trốn thẳng trong bếp không ra, Ngụy đại nương hậm hực bỏ đi.

Do việc thịt gà nhổ lông mất khá nhiều thời gian, đến khi thực sự được ăn thịt gà, đã là giữa buổi chiều rồi.

Nhưng không sao, Dương Đông Yến không quan tâm đến thời gian. Vừa hay lúc này người trong thôn phần lớn còn đang bận rộn ngoài đồng, không ai đến nhà xem náo nhiệt, chẳng phải thuận tiện cho bà gặm đùi gà to sao?

Hai cái đùi gà to, Phương thị đau lòng đều cho Dương Đông Yến, còn tiểu Dương thị thì vớt hai cánh gà vào bát mình.

Hai cái chân gà thì không ai tranh, kèm theo đầu gà, cổ gà, mông gà gì đó, đều mặc định để lại cho hai huynh đệ Ngụy gia.

Dương Đông Yến đương nhiên sẽ không thật sự ăn hết hai cái đùi gà, bà gỡ một miếng thịt đùi gà to xuống, đặt vào bát của Oa Đầu, mặt mày đầy vẻ yêu thương nói: "Ngoan ngoan, ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo bỏng."

Thực ra, "Ngoan Ngoan" là tên thân mật của cháu trai nhỏ Lưu Ân kiếp trước của bà, do bà đặt. Còn "cháu trai lớn" mà bà gọi lúc trước, là cách bà dùng để gọi cháu đích tôn Lưu Tu kiếp trước của mình nhiều năm trước.

Đừng thấy Dương Đông Yến mắng con trai xui xẻo không nể nang gì, nhưng đối với những đứa cháu mà bà yêu thương hết mực, bà thậm chí không nỡ nói một lời nặng nhẹ. Dù sao, trong lòng bà, cháu cháu đều tốt cả, nếu thật sự có lỗi lầm, đó cũng là do cha chúng dạy không tốt.

Thật là thiên vị.

Thiên vị một cách công khai.

Oa Đầu còn nhỏ, thấy thịt thì thèm chảy nước miếng, chỉ nhoẻn miệng cười với Dương Đông Yến, rồi lập tức ăn ngấu nghiến không sợ bỏng miệng.

Phương thị thấy cảnh này, dù ban đầu còn có chút bất bình, lúc này cũng vui vẻ. Làm mẹ mà, mình ăn ít một miếng không sao, miễn là con cái tốt là được.

Còn về tiểu Dương thị, từ đầu đến cuối không ngẩng mặt lên, chỉ muốn chôn cả đầu vào cái bát to.

Nói thật, Dương Đông Yến chọn miếng thịt ngon nhất để ăn, nhưng nếu thực sự tính theo số lượng, tiểu Dương thị mới là người ăn nhiều nhất. Dĩ nhiên, nói là ăn thịt gà, thực ra không thể chỉ có thịt gà được. Ngoài canh gà thịt gà ra, Phương thị còn cho không ít rau ăn kèm, lại còn dán một vòng bánh vào thành nồi, còn tính toán, canh ăn thừa để ở chỗ mát mẻ, ngày mai tiếp tục dùng.

"Tiếc là nhà ta không có mì sợi, không thì cho mì vào canh gà, cái vị đó ngon không thể tả!" Phương thị vừa nói vừa chép miệng.

Thực ra nàng ta vẫn chưa bắt đầu ăn, là muốn đợi chồng về nhà cùng ăn, nhưng đã cho Oa Đầu ăn không ít.

Dương Đông Yến dừng tay lại: "Mì sợi?"

"Mẹ quên rồi sao? Mấy ngày trước Đại Ngưu còn chạy đi mượn đại bá nương một lạng mì sợi, nấu cho mẹ một bát mì nước trong, còn thả thêm một quả trứng nữa!"