Cuộc Đời Cá Mặn Của Lão Thái Thái

Chương 27

Phương thị tức phát khóc, nàng ta đã làm gì? Nàng ta chẳng làm gì sao lại thành ra thế này?

Vì bên này ồn ào dữ dội, lúc này lại đúng giờ cơm, nhiều người bưng bát to ngồi xổm bên đường, vừa ăn vừa trò chuyện tán gẫu, nghe thấy động tĩnh bên này, biết có chuyện vui, vội vàng bu lại.

"Mọi người hãy phân xử cho ta! Có ai vô lý như vậy không? Mới phát hiện có thai chưa đến mười ngày, đã phải mỗi ngày ăn một quả trứng gà, một ngày hai bữa ba bát cháo ngũ cốc, lại chẳng làm việc gì! Đây là cưới dâu hay là cưới tổ tông về vậy?"

Phương thị vừa lau nước mắt vừa lớn tiếng kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Nàng ta có lợi thế sân nhà ở thôn Tiều Khánh, ai bảo Tiểu Dương thị là người ngoài thôn, còn nàng ta lại là người sinh ra và lớn lên ở đây? Không chỉ có cha mẹ huynh đệ tỷ muội bên ngoại, còn có không ít người thân thích, nghe nàng ta nói vậy, nhất thời mọi người đều hưởng ứng.

Đại tẩu hàng xóm cũng đến: "Cô sao thế? Lại để con dâu ức hϊếp đến tận đầu rồi? Chẳng qua chỉ là có thai thôi mà? Chuyện nhỏ như hạt vừng hạt đậu, sao lại quý trọng thế?"

Lúc này, Phương thị liếc mắt đầy thách thức nhìn Tiểu Dương thị.

Không ngờ, Tiểu Dương thị còn chưa kịp phản ứng gì, Dương Đông Yến đã tỏ vẻ ủy khuất trước.

"Đại tẩu, đều là nữ nhân sao tẩu có thể nói vậy? Tẩu cũng từng sinh nở, sao có thể nói mang thai không khổ? Khi ta sinh lão đại, suýt nữa đã chết! Sinh lão nhị, chân sưng như chân lợn, đừng nói làm việc, dù chẳng làm gì cả chỉ ngồi nằm nghỉ ngơi, cũng đau lưng mỏi gối..."

Mang thai sinh con sao có thể gọi là chịu khổ?

Phải gọi là còn không bằng chết!

Tuy kinh nghiệm của nguyên thân chắc chắn khác với bản thân Dương Đông Yến, nhưng đã qua bao nhiêu năm rồi, ai còn nhớ chuyện lúc trước, Dương Đông Yến trực tiếp lấy trải nghiệm của mình áp dụng vào, nói năng đầy chân tình thật cảm.

"... Lúc đó ta đã nghĩ rồi, đây là hai đứa con trai ta đổi mạng mà có! Dù cả thiên hạ có phụ ta, hai đứa này cũng không được! Nhất định phải hiếu thảo với ta!"

Ngụy Đại Ngưu, Ngụy Nhị Ngưu lại một lần nữa quỳ thành hàng trước mặt Dương Đông Yến, mặt đầy thâm tình gọi: "Mẹ! Con nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ!"

"Nhà cũng chỉ có chừng này đồ ăn, cũng không cho vợ Nhị Ngưu nhiều, chẳng phải ta không ăn bữa tối, để vợ Nhị Ngưu ăn thêm một bát sao? Nó nói nó đói, ta biết làm sao? Nữ nhân mà, mang thai sinh con khó khăn khổ cực lắm, chúng ta vẫn nên thông cảm nhiều hơn."

Nói xong, Dương Đông Yến thở dài nặng nề, cả gương mặt đều viết hai chữ "thỏa hiệp".

"Được rồi, nếu vợ Đại Ngưu cũng không muốn làm việc, thì để ta làm vậy."

Những lời này vừa thốt ra, người trong thôn đến xem náo nhiệt trực tiếp nổi giận. Có người lầm bầm Tiểu Dương thị quá kiêu kỳ, nhưng nhiều hơn là chỉ trích Phương thị. Đặc biệt là cha mẹ Phương thị, nghe tin chạy đến suýt nữa đã trực tiếp động tay với đứa con gái xui xẻo này, dù không bị đánh nhưng chắc chắn không thoát khỏi bị mắng.

Tiểu Dương thị cũng không chiếm được lợi thế, những người đó không trực tiếp mắng nàng ta, nhưng cũng nói bóng gió nhắc nhở nàng ta.

"Mẹ chồng đối xử với cô tốt như vậy, thà để bụng đói, không ăn cũng để cô ăn! Sau này, cô nhất định phải hiếu thảo với bà ấy!"

"Ở đâu tìm được mẹ chồng tốt như vậy? Sau này nếu cô không hiếu thảo với bà ấy, không cần Nhị Ngưu làm gì, những người Ngụy gia chúng ta tuyệt đối sẽ không tha cho cô!"

Trong những tiếng giáo huấn chỉ trích, cũng xen lẫn sự ghen tị của những nữ nhân trẻ.

Nhìn mẹ chồng nhà người ta, rồi nhìn lại mẹ chồng nhà mình. Thật đúng là hàng so với hàng phải vứt đi, người so với người phải chết mất!

Phương thị: …

Tiểu Dương thị: …

Đạo lý ta đều hiểu, nhưng chuyện này, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.