Thậm chí khăn trán bà dùng trước đây, cũng phải các nha hoàn tỉ mỉ may nửa tháng mới thành.
Người ta nói cuộc sống ngày càng tốt hơn, sao có thể chớp mắt từ trên mây rơi xuống bùn đất?
Trong lòng Dương Đông Yến đắng chát, đắng đến vô bờ bến.
Thế nên, đêm bà ngủ không ngon, ngày hôm sau thức dậy, người đều uể oải.
Hai huynh đệ Vệ gia thấy bà như vậy, cảm giác tội lỗi đều hiện rõ trên mặt, vội vàng ăn sáng xong liền ra ngoài làm việc, trước khi đi còn không quên dặn dò vợ không được gây chuyện.
Đợi các con đi rồi, Dương Đông Yến lập tức đẩy bát đi, đưa tay nắm lấy cháu nhỏ: "Oa Đầu, chúng ta đi, bà dẫn cháu đi dạo quanh làng."
Phương thị mặt đầy vẻ như thấy ma tiễn mẹ chồng rời đi.
Đến khi người đi rồi, nàng ta vẫn chưa hoàn hồn, còn là Tiểu Dương thị cười khẩy một tiếng: "Đại tẩu ra bờ sông giặt y phục à? Nhớ giặt cả đồ của mẹ, còn nữa, hôm nay đến lượt tẩu rửa bát lau bàn đấy."
Tiểu Dương thị đứng dậy nhanh chóng, về phòng chọn hai bộ y phục, lại lấy một cái chậu rồi chạy đi.
Phương thị hồi thần, không nhịn được thấp giọng nguyền rủa: "Ốm một trận mà sinh ra bản lĩnh rồi? Áo không giặt, gà không cho ăn, ngay cả bát đĩa cũng để đó?"
Mắng thì mắng, việc vẫn không thể không lo. Như rửa bát đũa thì cũng thôi, gà chắc chắn phải cho ăn, nhịn một bữa sợ là sẽ gầy đi không đẻ trứng được nữa.
Đợi Phương thị làm xong việc nhà, không thấy mẹ chồng và đệ muội về, chỉ đành gọi sang hàng xóm một tiếng, nhờ trông coi nhà cửa.
Hàng xóm nhanh chóng ra người, cũng mang theo một chậu gỗ lớn: "Ra bờ sông à? Cùng đi nhé, ta bảo con gái lớn trông nhà giúp cô."
Ở thôn quê ít khi ra ngoài khóa cửa, không phải nơi đây cao thượng đến mức của rơi không nhặt, mà là ổ khóa đắt quá, mua không nổi! May mà trong nhà cũng chẳng có gì, gà được nhốt ở sân sau, có người trông chừng một chút là được, dù sao trong làng cũng hiếm khi có người lạ đến.
Phương thị đáp một tiếng, rồi cùng tẩu tử hàng xóm đi ra bờ sông.
Hàng xóm cũng họ Vệ, nói chính xác, hai nhà này là huynh đệ ruột, Dương Đông Yến phải gọi phu thê hàng xóm là ca tẩu. Còn người cùng đi giặt y phục với Phương thị chính là nàng dâu cả nhà đó.
Hai người cùng đi, không khỏi bắt đầu than thở với nhau.
Bên kia nói mẹ chồng khó hầu hạ quá, ngày nào cũng gây sự om sòm. Phương thị trước đây chỉ nghe cho vui, dù sao so với bác gái hàng xóm, mẹ chồng nàng ta có thể coi là hiền lành rồi.
Chẳng phải hiền lành sao? Nổi tiếng là người chịu đựng trong làng mà!
"Mẹ chồng ta cũng không biết sao nữa, từ sau khi bị bệnh nặng một trận, giống như biến thành người khác vậy. Trước kia là người nhanh nhẹn cần mẫn biết bao, mấy ngày nay không biết làm sao, gà không cho ăn, chuồng gà không quét, ngay cả trứng gà cũng không nhặt. Trước kia ăn sáng xong đều là bà dọn dẹp, vậy mà mấy ngày nay cũng không lau bàn không rửa bát, ngay cả y phục cũng không giặt nữa."
Mấy ngày đầu, Phương thị còn thắc mắc, nhưng cũng thông cảm cho mẹ chồng mới khỏi bệnh nặng, nhưng thấy mẹ chồng nàng ta đã quen thành thói, ăn xong đẩy bát đũa rồi đứng dậy đi mất, hoặc là lấy cớ ra ngoài đi dạo, hoặc là ngồi ngây ra trên giường.
Phương thị khổ lắm, nhất là sau khi đã hưởng thụ việc mẹ chồng giúp đỡ mọi thứ, giờ lại phải tự tay làm việc, lòng không khổ sao được?
Đường tẩu nàng ta lại không nhịn được thầm cười trộm, để nàng ta khoe khoang bậy bạ, nói mình ở nhà sung sướиɠ biết bao, ngay cả tã lót của con cũng là mẹ chồng giặt, đâu như nàng ấy, từ khi về nhà chồng đến giờ, mẹ chồng chưa từng trông con giúp một ngày nào.
"Cũng còn tốt, có lẽ là thân thể chưa bình phục, may ra sau này sẽ khá hơn." Dù trong lòng nghĩ gì, lời nói ngoài miệng vẫn phải giữ thể diện.
Kết quả vừa dứt lời, hai người gần như đồng thời nhìn thấy bà lão Dương xin nước từ nhà bên đường, đang đứng bên đường rửa táo.