Không để nghi vấn này quá lâu trong lòng được, Long bèn giả vờ hỏi Cầm:
“Ê, anh Trọng Khang nè.”
“Đúng rồi ảnh đó.” Cầm đáp lại tỉnh bơ.
Long bước về ghế mình, đặt mông xuống. Mặt cậu lúc ấy thật nghiêm túc. Trong cái nét ấy thấp thoáng cả sự tức giận và ghen tỵ. Tại sao con nhỏ này lại quen được với anh Khang? Tại sao mình lại không biết? Rõ ràng hai người họ đã kết bạn với nhau. Hay là nó cũng... Không! Không thể.
Long tính hét lên nhưng may là có cơn gió mạnh thổi qua làm nhành cây gần đó rơi xuống trúng cái thanh sắt mái che kêu cái rầm. Cậu giật thột. Sau đó tự trấn tĩnh mình. Nhưng biểu cảm trên nét mặt khó hiểu cùng sự mơ màng của Long nãy giờ làm cho Cầm phải lên tiếng:
“Mày bị sao hả Long? Cứ như người mất hồn vậy?”
Long lấy lại được bình tĩnh, hít thở thật sâu, thở ra rồi mạnh dạn hỏi Cầm:
“Sao mày kết bạn được với anh Khang hay vậy?”
“Ai có biết đâu. Thấy ảnh gửi kết bạn tao. Tao thấy cũng quen nên chấp nhận. Mà công nhận ảnh đẹp trai thật. Ước gì được anh bồ đẹp nửa ảnh thôi tao cũng đủ vênh mặt với mấy nhỏ bạn trong trường.”
“Ờ phải rồi, chồng tương lai của mấy cô nữ sinh hám trai trường mình mà. Tưởng đâu cô Cầm là ngoại lệ. Ai ngờ...”
Nói rồi, Long giả bộ lắc đầu như trêu Cầm.
“Ngờ gì mày. Là con gái thì phải mê trai đẹp thôi. Như mày gặp gái đẹp mày cũng sẽ mê thôi chứ gì, ở đó nói tao.”
“Tao... Tao...” Tự nhiên Long bị cứng họng.
“Đúng rồi còn gì. Tao nói trúng tim đen quá mà. Haha...”
“Nhỏ này xàm quá! Uống nước đi.”
Long cứ thập thò nhìn Cầm. Con bạn thân sao mà nó vô tư quá đỗi. Tự dưng Long cảm thấy mình đau. Tính ra nhỏ Cầm không cần làm gì đã hơn cậu hai thứ. Thứ nhất nó sinh ra đã là con gái, thứ hai đã kết bạn Facebook với Trọng Khang.
Cậu bồn chồn như khó thở, ngồi thêm một xíu nữa, gần như không chịu nổi nữa, liền đánh tiếng:
“Ơi Cầm, tao cũng mến anh Khang á. Mày có thể cho tao xin đường dẫn Facebook của ảnh được không?”
Cầm nghe xong, buông điện thoại xuống, trố mắt nhìn Long kiểu ngạc nhiên lắm.
Long cũng quê độ: “Mày không cho thì thôi, đừng có nhìn tao kiểu đó, thấy ghê lắm!”
Chợt Cầm phá lên cười. Cô nói:
“Thằng điên này, tao đã nói không cho hồi nào đâu. Mày nhìn Messenger mày đi, tao gửi rồi đó.”
“Cái con này, vậy mà khi nãy đi mặt nặng mày nhẹ với tao. Làm tao cứ tưởng.”
“Tưởng gì ông già. Bộ có tật giật mình hay gì?”
“Nhỏ này lại nữa.”
Long mừng húm, quơ liền cái điện thoại đang đặt trên bàn. Cậu bấm vào đường liên kết mà Cầm đã gửi. Cùng lúc đó có cơn gió chợt thoảng qua, mát rười rượi.