Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Ở Hoàng Cung Đánh Dấu Bị Đọc Tâm

Chương 43: Tứ Công Chúa Làm Sao Rơi Xuống Nước?

Từ xa, đã nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang lên xuống trong hồ.

Hai người nội thị đến gần như cùng lúc với nàng và đã nhảy xuống hồ để cứu người.

Tứ công chúa trong nước vùng vẫy mạnh đến nỗi nội thị không thể lại gần, nhìn động tác của Tứ công chúa càng ngày càng nhỏ, Tống Đường không dám chậm trễ cởϊ áσ khoác ra đưa cho Thanh Nguyệt không chút do dự nhảy xuống hồ.

Thanh Nguyệt hoảng sợ và vội vàng kêu "tiểu thư". Tiểu thư nhà nàng sẽ không biết bơi.

Tống Đường thân là tướng quân của thời đại tinh tế. Tống Đường không chỉ có khả năng lái chiến hạm và chỉ huy mà còn phải có thể lực tuyệt vời. Nàng cần phải có khả năng chơi nhiều loại thể thao và thể trạng của nàng cần được duy trì ở mức tốt nhất.

Bởi vậy nàng bơi lội rất giỏi, vừa xuống nước liền linh hoạt giống như cá, trong thời gian ngắn đã cứu được Tứ công chúa lên.

Nàng là một tiểu cô nương gầy gò, bề ngoài chỉ là một bé gái bảy, tám tuổi, quần áo trên người ướt đẫm do nước hồ, xuyên qua lớp áo mềm mỏng, Tống Đường có thể nhìn thấy những vết thương trên cánh tay của tiểu cô nương.

Không chỉ một hai vết thương mà cả hai cánh tay đều đầy những vết thương.

Về phần những bộ phận khác trên cơ thể, Tống Đường tạm thời không nhìn thấy được.

Nàng không phải là tứ công chúa sao? Ai dám làm như vậy với nàng?

Một cung nữ vội vàng đi tới, quỳ xuống trước mặt tiểu cô nương: “Nô tỳ đến muộn, xin công chúa trừng phạt.”

Tứ công chúa Tạ Lam Hề lúc này mới bị sặc nước, quần áo ướt sũng nhưng vẫn còn tỉnh táo.

Nhưng trước sự cầu xin của cung nữ, Tạ Lam Hề lại thờ ơ, đôi mắt trong veo bình tĩnh đến đáng sợ, mà thậm chí không giống như một tiểu cô nương bảy tám tuổi. Càng giống như xem đạm thế sự, thậm chí có một lòng muốn chết.

Tống Đường nhất thời sợ hãi, không biết tiểu cô nương này đã trải qua chuyện gì mà có thể lộ ra bộ dáng như vậy.

"Tứ công chúa làm sao rơi xuống nước?"

Chung quanh các cung nhân cũng chưa nhìn thấy, cho nên họ đều kinh ngạc nhìn nhau.

Tống Đường sau đó nhìn Tạ Lam Hề.

Thân thể Tạ Lam Hề đang run rẩy nên Tống Đường liền đem áo ngoài khoác do thanh nguyệt đưa qua, khoác ở trên người nàng.

Động tác nhỏ này khiến Tạ Lam Hề toàn thân căng thẳng.

“Ta——” Tứ công chúa ngập ngừng một chút, “Ta là vô tình rơi xuống nước.”

Tống Đường có thể rõ ràng nhìn ra, tiểu cô nương này đang che giấu điều gì đó, chỉ sợ là nàng cố ý muốn chết, nhưng hiện tại không thể chết, nàng liền tìm cớ.

“Mạng chỉ có một cái. Dù con đường có khó đi đến đâu, cũng phải tiếp tục bước đi. Nếu có khó khăn gì hãy đến tìm ta."

Tống Đường nói xong, nhìn cung nữ đang quỳ trên mặt đất, "còn không mau đưa Tứ công chúa về tắm rửa thay quần áo."

Cung nữ nhanh chóng đồng ý, đứng dậy cùng Tạ Lam Hề rời đi.

Tống Đường nhìn bóng dáng chủ tớ hai người rời đi, trầm ngâm suy nghĩ.

"Ta khuyên ngươi không nên xen vào việc của người khác. Trong hoàng cung này, nhất không thể có chính là sự tò mò."

Tống Đường nghe thấy âm thanh nhìn lại, liền thấy Ôn quý nhân không biết từ khi nào đi tới đứng bên cạnh nàng.

Tống Đường cười nhạt, "Ôn quý nhân đang vì ta suy nghĩ phải không?”

Ôn Quý Nhân khinh thường trợn mắt nói: “Ta này không phải xem ở ngươi và ta cùng tiến cung nên mới hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu. Ta sẽ không ngu ngốc đến xen vào việc của người khác. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ta cao hứng còn không kịp.”

"Thật sao?" Tống Đường tùy ý cử động cổ tay.

Ôn Quý Nhân sợ đến sắc mặt tái nhợt, lùi về phía sau mấy bước:, “Ngươi người này, như thế nào còn không cảm kích? Thôi, ta sẽ không nói nhảm với ngươi.”

Nói xong, Ôn Quý Nhân giống như chạy trốn rời đi.

Tống Đường lắc đầu cười khúc khích, liếc nhìn về phía Giáng Vân Cung, sau đó dẫn Thanh Nguyệt trở lại Cẩm Vân Cung.