Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Ở Hoàng Cung Đánh Dấu Bị Đọc Tâm

Chương 37: Hoàng Thượng Nên Nghỉ Ngơi Sớm

Nói chính xác thì thân thể vẫn là thân thể đó, nhưng linh hồn bên trong đã đổi thành một linh hồn khác.

Sau khi Tống Liễu Nhi trở về Cẩm Vân Cung, nàng được Thanh Nguyệt cho biết, đêm qua Tống Đường được đưa về, không lâu sau lại được đón đi.

Tống Liễu Nhi tạm thời không biết chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua, chỉ nghĩ chờ lần sau Tống Đường xuất hiên, lại để cho Thanh Nguyệt hỏi.

Lúc này, Thanh Nguyệt lấy ra bức thư do Tống Đường viết.

"Tiểu thư, đây là bức thư do Đường cô nương viết cho người. Đường cô nương cũng đã nói với nô tỳ, nhưng nô tỳ không hiểu. Đúng rồi, Đường cô nương cũng nói muốn một tấm bùa bình an do người vẽ. Nô tỳ đã lấy túi càn khôn ra đưa cho nàng ấy, nhưng nàng lấy không ra đồ vật bên trong."

Tống Liễu Nhi khẽ gật đầu, mở thư ra, cẩn thận đọc nội dung.

Vị khách vãn lai kia đã rất thẳng thắn, trong bức thư mô tả thế giới mà nàng đã sống trước đây.

Mọi người không cần ăn, họ chỉ cần uống thứ gọi là dung dịch dinh dưỡng là có thể no.

Họ không cần phải ngủ lâu. Vào một nơi gọi là cabin ngủ thì có trong một khoảng thời gian ngắn là có thể khôi phục thể lực.

Không cần phải chính mình tắm rửa, họ có thể vào một nơi gọi là cabin vệ sinh, nơi đó có thể hoàn thành việc vệ sinh cơ thể chỉ trong mười hơi thở và tóc cũng có thể được sấy khô.

Tống Liễu Nhi không hiểu tại sao nàng lại khao khát muốn đến nơi đó như vậy.

Vị khách ngoại lai kia cũng nói rằng ý thức của nàng rơi vào đây và nàng cần thu thập các mảnh vỡ của chiến hạm thì mới có thể rời đi.

Tống Liễu Nhi không hiểu rõ chiến hạm là cái gì, nhưng nàng cũng biết Tống Đường muốn làm cái gì.

Tống Đường cũng kể cho nàng nghe chuyện xảy ra ở Phúc Ninh Cung đêm qua, nhắc nhở nàng phải cẩn thận.

“Thanh Nguyệt, nếu nàng ấy ra lệnh cho ngươi thì ngươi cũng đừng lơ là.”

“Nô tỳ đã hiểu, khi tiểu thư không có ở đây, nô tỳ sẽ nghe lời Đường cô nương.”

Tống Liễu Nhi khẽ gật đầu, nàng không thể đoán trước được tương lai của nàng và vị khách ngoại lai kia, chỉ có thể chờ xem.

Tất cả những gì nàng có thể làm bây giờ là tận lực phối hợp với đối phương.

Sau này nếu có cơ hội, nàng cũng muốn đến nơi mà Tống Đường nhắc đến trong thư.

Chỉ là không biết liệu nàng có cơ hội như vậy hay không.

Tống Lưu Nhi đem bức thư Tống Đường viết bỏ vào túi Càn Khôn của mình, sau đó lấy ra một tấm bùa bình an đưa cho Thanh Nguyệt, đợi Tống Đường xuất hiện hãy đưa nó cho nàng ấy.

Buổi chiều, nội thị của Phúc Ninh Cung tới truyền lời, nói muốn đêm nay Tống quý nhân đến thị tẩm.

Tống Liễu Nhi đồng ý và đến Phúc Ninh Cung khi kiệu tới đón.

Lần này gặp lại, Tạ Sở Minh nhìn nàng với ánh mắt dò xét kỹ hơn trước.

Vẫn là để nàng ở một bên mài mực.

Tống Liễu Nhi nhìn đống tấu chương thật dày, do dự một chút, nhắc nhở: "Bệ hạ, ngài cũng nên chú ý sức khỏe của mình."

Mặc dù Tạ Sở Minh bây giờ vẫn còn trẻ, nhưng như vậy làm việc ngày đêm để phê duyệt tấu chương như thế này là quá sức đối với hắn, sức khỏe tốt cũng sẽ chịu không nổi.

Tạ Sở Minh đang lật xem tấu chương, nghe Tống Liễu Nhi nói như vậy, hắn dừng lại động tác, kinh ngạc mà nhìn nàng.

Một lúc sau, hắn gấp tấu chương lại và nói: “Được rồi, ta sẽ cùng Tống quý nhân nói chuyện”.

"Hoàng thượng nên nghỉ ngơi sớm."

Tống Liễu Nhi nói xong, mới ý thức được đêm nay chính mình là đến để thị tẩm, nàng giục Tạ Sơ Minh nghỉ ngơi, tựa như có ý đồ khác.