Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Ở Hoàng Cung Đánh Dấu Bị Đọc Tâm

Chương 31: Viết Thư

Chỉ là nàng đã quen với việc tùy tiện và hoàn toàn quên mất cảm giác ngượng ngùng là như thế nào, nhìn qua là có thể thấy được biểu hiện giả vờ.

[Vị hoàng đế này thật sự là đoạn tụ, sợ người khác biết mình không được nên mới cố ý nói những lời như vậy trước mặt Ôn Quý Nhân.]

[Khuôn mặt của ôn quý nhân tái xanh vì tức giận. Có vẻ như đã hận ta thấu xương. Ta đã làm gì sai mà phải làm bia đỡ đạn cho hoàng đế.]

[Đợi một chút, không phải hắn ta định triệu kiến mình ta đi? Như vậy chỉ cần ta không nói cho ai biết thì sẽ không có ai biết bí mật của hắn.]

[Đáng tiếc, hắn lại là một người đẹp trai, dáng người lại đẹp. Như vậy, chẳng phải là tiện nghi cho bọn nam nhân đó sao?]

Tạ Sở Minh: "..."

Nếu lời nói trong lòng có thể trị tội thì hắn thật muốn trị tội nữ nhân trước mắt này.

Đều đang miên man suy nghĩ cái gì?

Quả nhiên, nữ nhân này hoàn toàn khác với người đêm qua, thậm chí có thể nói nàng là một người khác.

Nếu đặt ở bên ngoài hoàng cung, hắn nhất định có thể xác định là nàng đã bị thay đổi, nhưng hoàng cung lớn như vậy, làm sao có thể thay đổi được?

Chẳng lẽ đây thực sự là một căn bệnh tiềm ẩn?

Vậy là hắn có thể nghe được tâm tư trong lòng của nàng, chẳng lẽ là vì hắn cũng mắc phải một căn bệnh tiềm ẩn?

Tạ Sở Minh không ở lại lâu nữa, hắn vốn chỉ là đi ngang qua nơi này. Ra lệnh cho nàng chuẩn bị tốt, sau đó hắn cũng rời đi trước.

Ôn quý nhân, người đã bị phớt lờ suốt thời gian qua, tràn đầy hận ý.

Trên trán nàng ta bị thương, hoàng đế thậm chí còn không nói với nàng một lời.

Tống Quy Nhân quả thực là một con hồ ly tinh, đã đánh cắp trái tim của hoàng thượng!

Ôn Quý Nhân tức giận, đang muốn trút giận ra bên ngoài. Ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng dáng của Tống Đường đâu cả?

"Nàng ta ở đâu?"

Cung nữ nghe vậy, đoán được nàng ta đang hỏi ai, đáp: "Tống Quý Nhân vừa rời đi."

Nhất định là trở về để chuẩn bị, Tống quý nhân buổi tối còn phải thị tẩm.

Ôn Quý Nhân tức giận đến dậm chân, nhưng lại không thể đi Cẩm Vân cung gây chuyện.

Vì vậy, các loại tức giận chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Giờ phút này, Tống Đường đã trở về Cẩm Vân cung, nhưng không phải là để chuẩn bị thị tẩm với hắn, mà là cùng thanh nguyệt tìm hiểu tình hình của hậu cung.

Nàng không muốn rơi vào tình huống như thế này nữa, nàng không biết người mình nhìn thấy là ai, thậm chí còn không có tự tin để nói chuyện.

Khụ, đương nhiên là so với trước đây nàng đã không còn sự tự tin.

Nghe xong lời nói của Thanh Nguyệt, Tống Đường cẩn thận nhớ kỹ, sau đó mới nhớ ra mình muốn viết một bức thư cho Tống Liễu Nhi.

Mắt thấy thời gian vẫn còn sớm, hệ thống cũng không có động tĩnh gì, nàng cũng không có việc gì làm, không bằng viết một bức thư cho Tống Liễu Nhi.

Tống Liễu Nhi đối với nàng như vậy thẳng thắn, kể lại chi tiết mười mấy năm trải qua từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nói cho nàng, nàng không thể che giấu chuyện của bản thân mình được nữa mà dứt khoát đem chuyện của mình cũng viết ra tới.

Bút lông viết không thuận tay, chữ viết có chút khó coi, nhưng ít nhất có thể xem, chắc là có thể hiểu được.

Không biết Tống Liễu Nhi đọc xong có hiểu được bức thư hay không, Tống Đường cũng nói ngắn gọn với Thanh Nguyệt.

Đáng tiếc Thanh Nguyệt nghe xong cũng bối rối.

Nhưng tiểu nha đầu thực xác định nói: “Tiểu thư nhà ta thực sự rất thông minh, nàng nhất định sẽ hiểu được trong thư nói gì."