Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Ở Hoàng Cung Đánh Dấu Bị Đọc Tâm

Chương 27: Ngươi Nói Cái Gì?

Ôn quý nhân bên kia nhận được tin tức Tống Liễu Nhi được đưa về, tức giận đến ngứa răng.

Nhưng nàng cái trán có vết thương, Hoàng Thượng tuy không thể triệu hồi nàng, nhưng cũng đưa tới đồ vật, không kém hơn so với Tống Liễu Nhi.

Người đầu tiên được sủng hạnh thì như thế nào? Ngày tháng còn dài, ai tương lai có thể vì Hoàng Thượng sinh hạ hoàng trưởng tử thì mới tính là có bản lĩnh.

Ôn quý nhân nghĩ đến trước khi vào cung mẹ cả giao cho nàng chén thuốc, nghe nói thuốc này có tác dụng sinh con rất tốt, sau khi nàng thị tẩm nhất định phải uống chén thuốc này, nó trợ giúp nàng sớm ngày mang thai.

Không thể tức giận, tức giận sẽ khiến nàng trở nên xấu xí.

Ôn quý nhân bình tĩnh lại, quyết định tập trung vào việc hồi phục vết thương.

Trên trán của nàng không thể lưu lại sẹo, cần phải chữa lành nó càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể thị tẩm.

Cùng lúc đó, các vị quý nhân khác trong hậu cung cũng nhận được tin tức.

Hâm mộ Tống Liễu Nhi đồng thời, tâm cũng sinh ra ghen ghét.

Có thể là người đầu tiên được sủng hạnh, đủ để nói lên rất nhiều điều.

Nhưng cũng chỉ là cho thấy Tống quý nhân ở trong lòng của Hoàng Thượng địa vị không bình thường.

Dựa theo thái độ của Hoàng Thượng đối với các nàng, nếu đoán không sai, trong vài ngày tới hắn sẽ liên tiếp triệu kiến từng người, sẽ không bỏ sót một ai.

Nghĩ như vậy, các phi tần mới thở phào nhẹ nhõm, sôi nổi suy đoán đêm nay đến lượt phi tần nào sẽ được thị tẩm.

Cũng có người chuẩn bị sớm, trước tiên chuẩn bị những cánh hoa, tính toán tắm gội sớm hơn một chút, chờ đến thời điểm thị tẩm cả cơ thể đều mang theo hương thơm.

Sáng nay, Tống Liễu Nhi trở về, Thanh Nguyệt thấy nàng đánh ngáp liên tục nên cũng không có hỏi nhiều, chỉ hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, cho nên nàng cũng không biết tối qua xảy ra chuyện gì.

Lúc này Khuynh Nguyệt chỉ có thể trả lời: "Tiểu thư của nô tỳ tối hôm qua được bệ hạ triệu đi thị tẩm.”

Tống Đường nằm trên giường còn đang buồn ngủ nghe được lời này, đột nhiên ngồi dậy, một khắc trước đôi mắt còn híp lại lúc này đã mở to: “Ngươi nói cái gì?”

Trước khi Thanh Nguyệt kịp lập lại câu nói vừa rồi, Tống Đường đã tự mình tìm ra câu trả lời.

“Không đúng, tiểu thư nhà ngươi khẳng định không thị tẩm.”

Thanh Nguyệt không biết Tống Đường từ đâu đi đến kết luận, liền hỏi: "Tại sao?"

"Trên người của ta không cảm thấy đau chút nào."

Tống Đường thân là tướng quân của thời đại tinh tế, nàng đã sống độc thân hơn hai mươi năm, nên đương nhiên không hiểu loại chuyện này.

Nhưng nàng đã đọc qua vô số tiểu thuyết, trong đó nói rằng sau khi mây mưa, toàn thân sẽ đau nhức, hiện giờ trong người không có cảm giác khó chịu nào khác ngoại trừ buồn ngủ.

Thanh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng không muốn tiểu thư của mình thị tẩm, nếu không nàng luôn cảm thấy tiểu thư nhà mình chịu thiệt.

Rốt cuộc, tiểu thư đã nói với nàng rằng đời này sẽ không có nhân duyên, cũng không có tâm trạng yêu đương mà chỉ muốn cứu tất cả mọi người.

Không có cũng tốt, chỉ là không biết tối qua tiểu thư đã làm gì mà buồn ngủ như vậy?

Tống Đường thấy Thanh Nguyệt cũng không hiểu ra sao, nên cũng không hỏi nàng nữa mà đứng dậy tắm rửa thay quần áo sạch sẽ.

Khi nàng thu dọn tốt, thì đã là buổi trưa.

Tống Đường nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, sau khi do dự một lúc, cuối cùng nàng cũng chọn một chỗ râm mát và bắt đầu đấm bốc.

Nàng không còn cách nào khác, mặc dù muốn giữ thái độ khiêm tốn, nhưng nàng một thân võ lực căn bản là giấu không được.

Nàng đã nói qua nhất định phải cho Tống Liễu Nhi một thân thể khỏe mạnh, càng không thể buông lỏng.