Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Ở Hoàng Cung Đánh Dấu Bị Đọc Tâm

Chương 12: Vậy Điều Tra Đi

Nói như vậy, làm sao một người có thể chứng minh rằng mình không làm?

Đúng lúc này, Thanh Nguyệt cùng với các sư phụ trong chùa đi tới, cố gắng tìm cách vớt người trong giếng lên.

Vì ngâm mình trong nước chưa lâu nên thi thể không có nhiều thay đổi, rất dễ nhận biết, hơn nữa, quần áo trên thi thể đang mặc cũng giống như quần áo của những nha hoàn đi cùng vị phu nhân kia, danh tính của thi thể đã rõ ràng.

"Phủ Trịnh Quốc công ta không dễ bắt nạt, nếu dám làm hại nha hoàn của chúng ta trong chùa Khanh Vân, Quốc công gia của chúng ta sẽ không tha cho hung thủ!"

Những lời của ma ma rõ ràng là nhằm vào Tống Đường.

Tống Đường không kiên nhẫn, liếc nhìn nàng: "Đã có người chết, ngươi nhanh chóng đi điều tra, còn muốn hãm hại ta, ta Tấn Quốc công cũng không dễ dàng đắc tội."

Không phải chỉ là địa vị sao? Bọn họ phủ Trịnh Quốc Công so với phủ Tấn Quốc Công lớn mạnh hơn sao.

Cô không hiểu tình hình ở kinh đô dù sao thì họ cũng đều là phủ quốc Công nên, nghe có vẻ giống nhau.

Không lâu sau, phương trượng cũng tới, dò hỏi từng vị hoà thượng gần giếng có phát hiện được gì không.

Một vị sư nói rằng mình đã đi lấy nước cách đây mười lăm phút và không thấy thi thể.

Trong khoảng thời gian này, không ai nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào ở giếng.

Cả hai bên đều có địa vị cao. Ông không thể tùy tiện, phải kiểm chứng kỹ càng nhưng lại không có manh mối.

Ông cũng hỏi Tống Đường vài câu, cũng không có vấn đề gì, nhưng phương trượng nói: “Xin thí chủ, hãy ở lại chùa một thời gian đợi điều tra rõ rồi hẳn đi”.

Muốn giữ nàng lại, Tống Đường cây ngay không sợ chết đứng, nàng chỉ chỉ nữ thi: “th·i th·ể trên tay có vết chai, nàng hẳn là thường xuyên dùng binh khí. Bên cạnh giếng có dấu vết lôi kéo, nhưng lại không có người nghe được tiếng kêu cứu. Như vậy nàng hoặc là quen biết hung thủ, hoặc là thần chí không rõ ràng.”

"Là ngươi! Bằng không làm sao ngươi biết chuyện này!" Một vị ma ma trong phủ Trịnh Quốc Công chỉ vào Tống Đường nói.

Tống Đường liếc nàng, vẻ mặt không chút sợ hãi, khóe miệng có chút khinh thường, "Vậy điều tra đi."

Phương trượng sai tiểu hòa thượng đưa Tống Đường đi đến phòng dành cho khách chờ.

Vị tiểu hòa thượng sợ Tống Đường khó chịu nên cũng giải thích thân phận của đối phương.

"Vị kia là phu nhân của Trịnh Quốc Công, thị nữ của họ vô cớ chết trong chùa, cần phải điều tra, xin thí chủ chớ có để ý, thực mau sẽ điều tra rõ, cũng sẽ còn thí chủ một cái công đạo.

"Ta ổn, tiểu sư phụ, đi làm việc của ngươi đi."

Sau khi đến phòng dành cho khách, Thanh Nguyệt lo lắng đến mức cứ đi đi lại lại như kiến bò trên chảo.

Tuy nhiên, Tống Đường lại không để tâm chuyện này chút nào, dù sao nàng cũng không làm nên không thể tạt nước bẩn vào người nàng được.

Hơn nữa, trước đó nàng đã từng ăn cơm chay, những sư phụ ở đó cũng có thể làm chứng cho nàng không có thời gian để làm hại ai.

Vì vậy, Tống Đường sau khi ăn no một bữa liền cảm thấy có chút buồn ngủ, mí mắt bắt đánh nhau không ngừng.

Thanh Nguyệt nhận thấy Tống Đường đang tựa đầu vào khuỷu tay gật gà gật gù ngủ, không biết nên nói tiểu thư có tấm lòng rộng lượng hay thái độ tốt.

Thanh Nguyệt chỉ đơn giản là đứng cạnh Tống Đường để tránh nàng bị ngã khỏi ghế khi đang ngủ.