Dường như cảm nhận được ánh mắt của Đoạn Thành Phóng, Đoạn Dã ngẩng đầu lên, vứt điện thoại sang một bên đứng dậy: “Nhanh vậy sao? Lão nhị, anh…”
Đoạn Dã luôn là người không biết suy nghĩ trước sau, Đoạn Thành Phóng sợ hắn nói hớ, vội vàng cắt lời: “Giang tiểu thư, cha đang ở trên lầu, nhưng…”
Đoạn Thành Phóng hạ thấp giọng: “Cha luôn muốn giữ vững phong độ, chỉ sợ không muốn để cô thấy tình trạng hiện tại của ông ấy.”
Giang Hội Y hơi cứng người, mím môi.
Mặc dù cha hắn nói để Giang Hội Y chờ ở tầng một nhưng Đoạn Thành Phóng cũng không thể để Giang tiểu thư ngồi ở phòng khách tầng một nhìn Đoạn Dã chơi game được.
Thế là hắn nhẹ nhàng nói: “Giang tiểu thư, cô đã phải chờ cả buổi sáng rồi. Tầng hai có nhiều phòng, để tôi đưa cô lên trên nghỉ ngơi một chút nhé?”
“Không cần.” Giang Hội Y lạnh lùng trả lời: “Tôi tự lên được.”
Nói rồi, cô ta bước lên cầu thang, dáng đi uyển chuyển như một nữ vương tuần tra lâu đài.
Cuối cùng cũng tiễn được vị phật lớn này đi, Đoạn Thành Phóng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi đến bên cạnh Đoạn Dã, không nhẹ không nặng đấm hắn một cái.
“Giữ mồm giữ miệng đấy!”
“Anh đấm em làm gì?” Đoạn Dã bĩu môi, không quan tâm: “Sao anh lừa cô ta vào được thế?”
Người ta là người mà cha hắn muốn kết hôn, kết quả người ta giao hàng đến tận nhà rồi, ông ấy lại để người ta chờ ở cửa mấy tiếng đồng hồ.
Từ chuyện hôn lễ có thể thấy, Giang tiểu thư là người có tự trọng và chủ kiến. Bị khinh thường như vậy, Đoạn Thành Phóng chỉ dùng mấy câu đã dỗ cô ta đi vào rồi. Quả nhiên là anh hai của hắn.
Đoạn Thành Phóng liền giải thích một chút với Đoạn Dã, cường điệu nhắc nhở hắn đừng lỡ miệng.
“Ha ha ha ha ha ha…” Đoạn Dã cười không ngừng: “Anh làm vậy không phải là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa sao? Lừa được người ta vào rồi, nhưng trong lòng Giang tiểu thư, bây giờ cha đã biến thành một ông già thân thể gầy yếu, dễ bị kích động lại còn bị cao huyết áp!”
Đoạn Thành Phóng từ từ uống một ngụm trà: “Vậy thì sao?”
“Anh không sợ bị ba đánh chết à? Rõ ràng thân thể ông ấy không tệ, anh nói mấy câu liền biến thành lão già gầy yếu rồi, Giang tiểu thư còn có thể coi trọng ông ấy sao?” Đoạn Dã cười đến đau bụng.
“Giang tiểu thư vốn dĩ không hề xem trọng ông ấy.” Đoạn Thành Phóng buông chén trà, liếc nhìn Đoạn Dã một cái: “Không phải mày nghĩ Giang Hội Y gả vào nhà chúng ta là vì tình yêu chứ?”
Đoạn Dã ngập ngừng một chút: “Thật ra cũng không phải…”
Đoạn Thành Phóng nheo nheo mắt, đôi mắt đào hoa phong lưu lấp lánh: “Lão Tam ơi lão Tam, hôm nay anh sẽ dạy mày mấy bí quyết theo đuổi phụ nữ.”
“Đúng là cậy già lên mặt.” Dù miệng nói vậy, Đoạn Dã vẫn chăm chú lắng nghe.
Đoạn Thành Phóng cười rạng rỡ như hoa đào: “Giang Hội Y gả vào vì Giang gia. Trong lòng cô ta, đó là hy sinh bản thân để giúp đỡ gia tộc.”
“Cô ta có thể chịu đựng một lão già cao huyết áp... Nói cách khác, cô ta chắc chắn càng cảm thấy sự hi sinh của mình lớn lao và bi tráng hơn.”
“Nhưng cô ta tuyệt đối không thể chịu đựng được đối tượng mà mình "hi sinh" lại là một người khinh thường không thèm để ý đến cô ta.”
Lúc ở cổng lớn, hắn nói Đoạn Hồng Tích không thể tới đón Giang Hội Y vì lý do bệnh tật, có lẽ Giang tiểu thư sẽ cảm thấy thất vọng, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân này.
Còn nếu nói thẳng… Nói Đoạn Hồng Tích chỉ là ngủ quên, bảo cô ta tự vào, Giang Hội Y kiêu ngạo chắc chắn sẽ cảm thấy nhục nhã, quay lưng bỏ đi ngay.
Đoạn Thành Phóng tự cảm thấy mình đã đóng góp một viên gạch cho con đường tình yêu của cha mình, rất tự đắc kết luận:
“Muốn lừa một người phụ nữ? Trước tiên phải khiến cô ấy cảm thấy, đối với mày cô ấy rất đặc biệt.”
“Đúng là chỉ có lão nhị anh nghĩ ra được!” Đoạn Dã độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ mở to mắt, phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc!
“Cút cút cút.” Đoạn Thành Phóng cười mắng một câu, sau đó nghiêm mặt nói: “Lão Tam, mày có thấy bộ dạng vừa rồi của Giang Hội Y không? Mày nói xem cha chúng ta coi trọng cô ta ở điểm nào?"
“Không biết.” Đoạn Dã lắc đầu: “Không phải là giống mấy món đồ cổ kia, mua về để trang trí chứ.”
Đoạn Thành Phóng bị câu nói này chọc cười, đang định mắng Đoạn Dã hai câu thì bỗng nghe Đoạn Dã kêu lên: “Ba!”
Hửm? Đoạn Thành Phóng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Đoạn Hồng Tích, gia chủ Đoạn gia đang từ trên lầu đi xuống.
Đoạn Thành Phóng vừa định đứng dậy chào đón thì thấy một bóng dáng quen thuộc khác xuất hiện sau lưng Đoạn Hồng Tích, chính là anh cả của hai người, Đoạn Kế Chi.
Không biết vì sao, bước chân của Đoạn Kế Chi có vẻ hơi lảo đảo, trông như đang lướt trên mặt đất vậy, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Hắn vốn luôn giấu kín cảm xúc, nhưng giờ đây khuôn mặt ấy hiện rõ vẻ “mất hồn”.
Đoạn Thành Phóng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn đứng dậy, gọi: “Ba!”
Một tiếng “Ba” này dường như khiến Đoạn Kế Chi hoảng sợ, hắn theo bản năng giật mình một cái, trượt chân ngã xuống cầu thang.