Triệu Nhược Minh rất hài lòng với khuôn mặt này: “Đúng là một gương mặt đẹp trai, giá trị nhan sắc xứng đáng làm cha.”
Tiếp theo là chiều cao. Ba đứa con trai của Đoạn gia đều cao trên 1 mét 8. Vì ba người này đều là nghịch tử, để tạo ra uy hϊếp, Triệu Nhược Minh đã nâng chiều cao của mình lên 1m9.
Sau đó là vóc dáng. Triệu Nhược Minh yêu cầu hệ thống tạo cho cô một cơ thể hoàn hảo, bao gồm cơ bụng 8 múi, cơ ngực vạm vỡ, chính là loại hình mà mọi người nhìn vào đều muốn gọi “Daddy”.
203 dở khóc dở cười chấp nhận yêu cầu, Triệu Nhược Minh lập tức cảm thấy cơ bắp của mình săn chắc hơn rất nhiều. Cô nhìn vào gương, thấy cơ bụng tám múi hoàn hảo, làn da khỏe khoắn, trông như được điêu khắc từ đá cẩm thạch vậy.
Cô lại sờ vào ngực, thấy cơ ngực đã trở nên vững chắc, hai khối cơ mềm mại đã biến thành cơ ngực vạm vỡ, rõ ràng là một người đàn ông thực sự.
Bắp chân cũng rất tuyệt, Triệu Nhược Minh cảm thấy hai chân mình tràn đầy sức mạnh, chỉ cần cú đá một cái, người bình thường không thể địch lại được.
Nhìn sự thay đổi ngoạn mục, Triệu Nhược Minh không khỏi cảm thán trước trình độ khoa học kỹ thuật của Vạn Vật Vũ Trụ. Hiện tại, từ bề ngoài, cô đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, cường tráng phong độ.
Chỉ còn thiếu một chi tiết cuối cùng.
Triệu Nhược Minh mong chờ nhìn vào hệ thống: “Cái đó... có thể nặn ra được không?”
203: “…”
Thật ra Triệu Nhược Minh không có ý định thay đổi toàn bộ cơ thể, cô chỉ tò mò về cảm giác của món đồ chơi đó thôi.
203 kiên nhẫn nói: “Theo lý thuyết thì có.”
Nhưng sau những lời này, thường đi kèm với “Nhưng mà”.
Quả nhiên, 203 tiếp tục: “Nhưng mà ký chủ, cô không thể chạm vào nữ chính.”
Triệu Nhược Minh: “Ừm… Tôi biết rồi, nhưng mà…”
“Vì vậy, món đồ chơi đó không cần thiết.” 203 lịch sự cắt ngang: “Nó chỉ gây thêm phiền phức cho nhiệm vụ này thôi.”
“Thứ không có lợi gì cho nhiệm vụ, tôi sẽ tạm thời không cung cấp cho cô.”
Đoạn Thành Phóng ở Đoạn gia luôn luôn đóng vai trò là một người thân thiện với chị em phụ nữ, cho nên nhiệm vụ đón tiếp “mẹ” mới rơi vào vai hắn.
Dù Đoạn Thành Phóng rất thích gái đẹp, nhưng tình huống lần này không thể dùng sắc đẹp để đánh giá được. Hắn thở dài bước vào trong sân, vẫy tay giải tán ban nhạc mà Đoạn Hồng Tích dùng số tiền lớn mời về.
Nhóm nhạc có vẻ không được vui lắm, dù sao thì họ đã phải chờ bốn năm tiếng rồi. May là quản gia kịp thời hòa giải, thông báo sẽ trả đủ tiền công, còn trợ cấp thêm cho những người bị cảm nắng, lúc này mọi người mới hài lòng rời đi.
Chỉ có những người hầu phụ trách rải hoa vẫn mặt mày ủ dột, hỏi: “Nhị thiếu, chỗ hoa này phải làm thế nào ạ?”
Đoạn Thành Phóng nhìn qua một lượt rồi cười: “Cứ để dưới đất đi, mọi người có vể quay về làm việc, lát nữa đến quét dọn sau."
Người hầu vui vẻ đáp lời rồi đi khỏi, không cần phải ở lại xử lý cục diện rối rắm này nữa.
Đoạn Thành Phóng đứng trong sân, nhìn về phía chiếc siêu xe của Giang gia, suy nghĩ về cách đón tiếp “người mẹ” này.
Hắn trời sinh phong lưu, từ lúc mười mấy tuổi đã luôn có phụ nữ bên cạnh. Đối phó với phụ nữ là sở trường của hắn. Nghĩ ngợi một chút, hắn liền lộ ra nụ cười tự tin chiến thắng.
Hắn điều chỉnh lại biểu cảm, đi đến chiếc siêu xe của Giang gia, vẫy tay với tài xế.
Tài xế hiểu ý, hạ cửa sổ xe xuống.
Đoạn Thành Phóng không nhìn vào trong xe mà đứng ở cửa sổ xe, trên mặt là vẻ "có lỗi" và "lo lắng".
Tài xế hơi ngẩn ra, cũng có chút tức giận, dù sao thì ông ta cũng đến từ sáng sớm rồi.
Đoạn Thành Phóng lịch sự xin lỗi tài xế: “Xin lỗi chú Hồ, để chú phải chờ lâu quá.”
Tài xế của Giang gia không ngờ công tử Đoạn gia lại biết tên mình, sự tức giận lập tức giảm bớt: “Không sao, không sao. Cậu…”
“Đừng, đừng..” Đoạn Thành Phóng nở nụ cười quyến rũ như gió xuân: “Chú vất vả rồi.”
Nói xong câu này thì hơi hạ giọng, nhưng vẫn đủ để người ngồi sau nghe thấy: “Cha tôi hôm nay rất vui, kết quả là huyết áp hơi cao…”
“Cái gì?” Tài xế kinh ngạc, lập tức hiểu ý: “Vậy thì…”
Đoạn Thành Phóng lắc đầu: “Không sao đâu, uống thuốc kịp thời, chỉ là đến giờ vẫn chưa xuống giường được."
Tài xế thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.” Nếu Đoạn Hồng Tích xảy ra chuyện gì, Giang tiểu thư sẽ phải quay về, tài xế như ông ta cũng sẽ gặp rắc rối.
Sau xe truyền đến tiếng "lạch cạch", hình như có thứ gì đó rơi xuống sàn.
Đoạn Thành Phóng làm bộ không nghe thấy, thở dài với vẻ tiếc nuối.
“Vì là ngày vui nên cha tôi không muốn mời bác sĩ, sợ ảnh hưởng đến may mắn của ông ấy và Giang tiểu thư. Haiz, ông ấy vừa tỉnh lại, câu đầu tiên chính là bảo tôi ra đón đón Giang tiểu thư, còn phải xin lỗi Giang tiểu thư nữa.”