Nhóm Lương Thực Dự Trữ Của Tôi Phát Hiện Sự Tồn Tại Của Nhau Rồi!

Chương 5: Dịch Trạch Thành (2)

Minh Lai từng là người trái đất, nghề nghiệp diễn viên danh hiệu ảnh đế ngoại hiệu diễn tinh, một vụ tai nạn đã khiến cậu chết ở phim trường, vốn tưởng rằng cuộc đời cứ như vậy mà kết thúc, nhưng không ngờ trước khi mất ý thức cậu lại có cơ hội gắn kết với hệ thống, tái sinh vào thân thể mình ở kiếp trước.

【Dưới sự trợ giúp của hệ thống, linh hồn của bạn có thể xuyên qua rào cản thời gian và không gian, tiến vào thân thể của bản thân đã chết trong kiếp trước và sống lại một lần nữa, với điều kiện bạn phải hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống tuyên bố, tìm kiếm các vật phẩm then chốt, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng từ hệ thống, khi tìm đủ tất cả các vật phẩm trong nhiệm vụ cuối cùng, bạn có thể gỡ bỏ hệ thống, lấy lại tự do một lần nữa.】

Đây là hứa hẹn mà âm thanh lạnh lẽo máy móc đưa ra cho cậu , ý chí sinh tồn mãnh liệt khiến Minh Lai không chút do dự đồng ý, ngay sau đó, khi mở mắt ra một lần nữa, cậu đã trở thành bản thân ở kiếp trước, sinh ra trong vi diện tinh tế, trở thành một con… yêu quái độc nhất vô nhị.

Là một con yêu quái, thức ăn của cậu chỉ có thể là linh khí, nhưng linh khí trong vi diện tinh tế lại vô cùng hiếm, mà hệ thống xui xẻo của cậu từ khi xuyên đến không gian này bỗng… chết máy!

Minh Lai rất tuyệt vọng với hệ thống không đáng tin cậy này, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân đi tìm lương thực dự trữ.

“Đến nơi rồi.”

Minh Lai bừng tỉnh, đi theo Mục Cửu Minh bước xuống phi hành khí, cậu ngẩng đầu, trước mắt là một tòa kiến trúc kiểu Trung Quốc cổ kính và trang nhã, chỉ nhìn vẻ bề ngoài cũng đủ để tưởng tượng đến lịch sử lâu dài của nó, thật sự xứng đáng với danh hiệu thế gia trâm anh.

Cùng lúc đó, thiếu niên bỗng thấy bóng dáng của một thanh niên đang bước đến đây từ xa, người này trông có vẻ chưa đến hai mươi tuổi nhưng lại mặc một bộ tây trang màu xám tối, cài đến tận cúc trên cùng, tay áo chỉnh tề, khuôn mặt đoan chính, đôi môi mím chặt lộ ra sự nghiêm túc khắc sâu vào bản chất, chỉ có đôi mày nhíu lại mới lộ ra chút nôn nóng, giảm đi một chút cứng nhắc trưởng thành, tăng thêm một chút khí phách của tuổi trẻ.

Nhưng những chuyện này không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là khi đối phương lại gần, một luồng linh khí tinh khiết tràn đầy sức sống ập vào mặt Minh Lai, bao bọc cả người cậu, thiếu niên hít một hơi thật sâu, đan điền cảm nhận được cũng đang nhảy múa vui vẻ, ánh mắt cậu không khỏi sáng lên, người giám hộ của cậu vậy mà lại là một nguồn lương thực dự trữ ngon lành không hề thua kém Mục Cửu Minh!