Trọng Sinh: Thiên Tài Thần Côn

Q1 - Chương 37: Lam nhan họa thủy

(Lam nhan họa thủy: tương tự như ‘hồng nhan họa thủy’, nhưng dùng cho con trai ^^)

Trọng sinh quay về đã hơn năm năm, Hạ Thược cũng đã quen với ngày ngày đến trường, mặc dù ban đầu cô thường xuyên có cảm giác thấu hiểu nỗi lòng của bạn nhỏ Conan, nhưng trải qua một khoảng thời gian dài, dần dần cô cũng đã quen với nó, chỉ là mỗi khi hết ngày nghỉ, khi lại quay về trường học, luôn lại không nhịn được mà nhớ về thời gian kiếp trước.

Trường trung học trực thuộc trường phổ thông Nhất Trung tại Đông thị là trường tốt nhất trong tỉnh, mà năm nay là năm sơ trung cuối cùng của Hạ Thược, sang năm sẽ đối mặt với kỳ thi trung khảo.

Hạ Thược đối với kỳ thi trung khảo ấy cũng không có áp lực gì, tuy rằng kiếp trước thành tích học tập của cô cũng thường thường, nhưng đời này dựa vào năng lực lý giải của người trưởng thành, việc học tập đối với cô mà nói là thực dễ dàng thấu hiểu, cho nên nhiều năm qua cô vẫn là học sinh khá giỏi đứng đầu trong thành phố.

Trong trường học, học sinh có thành tích tốt luôn bị mọi người chú ý, trường nào cũng không thiếu vài nhân vật phong vân. Hạ Thược là một trong số đó, nhưng cô cũng tuyệt đối là một người đặc biệt nhất.

Cũng không phải là do thành tích học tập của cô tốt, dáng vẻ xinh đẹp hay là tổ chức hoạt động gì, ở trong cuộc thi nào đó đoạt thưởng mà nổi danh, sở dĩ cô trở thành nhân vật phong vân của trường trung học phụ thuộc Nhất Trung, hoàn toàn là bởi vì cô cực kỳ điệu thấp mình.

Đúng, chính là điệu thấp.

Điệu thấp đến mức tận cùng.

Tuy thành tích của Hạ Thược tốt đến mức khiến người ta đố kỵ, lại xin miễn toàn bộ công việc của ban cán sự trong lớp, lại càng không tham gia hoạt động gì của nhà trường tổ chức vào ngày nghỉ, vừa tan học cô liền chạy vội về nhà, vừa đến cuối tuần cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, được nghỉ thì càng không cần phải nói. Cho tới bây giờ không ai có thể tìm được cô vào những ngày nghỉ, càng không có ai biết cô làm gì ở đâu.

Vốn dĩ điệu thấp như vậy là chuyện tốt, nhưng cô điệu thấp đến mức tận cùng, ngược lại thành một loại cao điệu, khiến không ít người nổi lên lòng tò mò. Cho nên, khi Hạ Thược vừa bước chân vào phòng học, nháy mắt trong lớp liền trở nên yên tĩnh.

“Thược tử! Ngày nghỉ cậu đi đâu vậy? Tìm khắp nơi cũng đều không thấy”. Bạn cùng bàn kiêm bạn tốt – Khương Dao thấy Hạ Thược chậm rì rì đi tới, liền sáp lại nhỏ giọng hỏi.

Khương Dao là một cô bé có khuôn mặt trắng tròn, điển hình của khuôn mặt trẻ con, loại hình nữ sinh nai con đáng yêu. Bình thường ở trong lớp thì có vẻ ngại ngùng, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, nhưng kỳ thật chỉ có Hạ Thược biết, chỉ là cô ấy không quá giỏi trong việc giao tiếp, khi đối diện với bạn bè thân mới thể hiện, chính là một cô nhóc điên danh phù kỳ thực.

Hạ Thược đặt cặp sách lên bàn, nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt lên, câu thăm hỏi đầu tiên khi khai giảng của cô ấy quả thực là cô đã thuộc như cháo, mỗi khi khai giảng cô lại nghe được.

“Về nhà”. Đây cũng là câu trả lời đầu tiên mỗi lần khai giảng của cô.

Khương Dao chớp chớp đôi mắt đen sáng trong suốt như mắt nai con, vẻ mặt tò mò sáp lại gần, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Hạ Thược liền cắt đứt lời cô.

“Nếu câu tiếp theo của cậu là ‘ở quê thì có gì chơi vui’, vậy thì cậu cũng không cần hỏi nữa. Cậu không thấy đây là lặp lại cuộc đối thoại học kỳ trước của chúng ta sao?”

Khương Dao lập tức lộ ra ánh mắt ‘làm sao mà cậu biết được’, Hạ Thược bất đắc dĩ cười ngồi xuống.

Lúc này, có người vừa cười vừa đi tới đây, “Khương Dao, cái này chắc là cậu không biết rồi? Trước kia bạn ấy đi học ở nông thôn, ngày nghỉ tất nhiên là về đó gặp bạn bè rồi, người ta nào còn nhớ cậu nữa chứ?”

Khương Dao vừa thấy là Từ Văn Lệ, biểu tình hưng phấn quấn quít lấy Hạ Thược vừa rồi lập tức trở nên ngại ngùng, rụt lại về chỗ ngồi của mình, không nói.

Hạ Thược cũng cười cười, không nói lời nào.

Cô cùng Từ Văn Lệ đời trước cũng không đối đầu với nhau, mà tính ra thì hai nhà cũng có chút họ hàng xa, mẹ của hai người là cùng lớn lên trong một thôn, giống như chị em, sau này, mẹ Từ Văn Lệ làm việc trong một xí nghiệp thuốc lá tại Đông thị, đảm nhiệm chức quản lí, chồng lại là thư ký trưởng trong bộ máy Đông thị. Mà mẹ Hạ Thược – Lý Quyên chỉ là một công nhân viên chức bình thường trong một nhà xưởng nhỏ, cha cũng chỉ là chủ nhiệm trong nhà máy, thân phận hai nhà liền có chút khác biệt.

Vốn trước đây ngày lễ ngày tết hai nhà còn liên lạc với nhau, sau này lại chỉ khi nào qua năm mới về quê chúc tết, mới gặp nhau một hồi, chào hỏi lẫn nhau. Ban đầu Lý Quyên chỉ luôn lo lắng quan tâm tới chồng con, bình thường lại phải đi làm, không có thời gian liên hệ, nhưng sau này có một lần, gặp nhau trên đường, Lý Quyên liền tới chào hỏi với mẹ của Từ Văn Lệ, đối phương lại đang cùng bạn đi từ trong trung tâm thương mại ra, hoàn toàn làm một bộ không biết cô. Vì việc này, Lý Quyên khó chịu trong một thời gian dài, nói là chị em từ nhỏ, hiện nay bước vào xã hội, thân phận khác nhau, cảm tình cũng thay đổi.

Từ đó về sau, hai nhà liền hoàn toàn không qua lại với nhau nữa .

Hạ Thược cùng Từ Văn Lệ quen nhau từ nhỏ, lại đang học cùng một lớp, điều kiện gia đình Từ Văn Lệ không tệ, người cũng coi như xinh đẹp, nhất là một đôi mắt hoa đào, mặc quần áo rồi trang điểm so với các bạn cùng lứa tuổi rất là mốt, hơn nữa thành tích học tập của cô cũng không tệ, ở trong lớp cũng thuộc hàng nổi bật, không hề thiếu người vây quanh. Hơn nữa cô tự nhận là vạn người mê, cười lên luôn ra vẻ là quyến rũ xinh đẹp của một cô gái trưởng thành, ở trường học quả thật mê đảo một đám học sinh nam

Hạ Thược bởi vì chuyện của mẹ mà đối với cả nhà Từ Văn Lệ rất là phản cảm, bình thường đối với chuyện cô không để ý sẽ không quan tâm, nhưng cố tình Từ Văn Lệ luôn tới trước mặt cô ra vẻ quen biết, trong lời nói luôn mang theo bỡn cợt cùng trào phúng, trong chuyện này ngoại trừ bởi quan hệ giữa hai nhà, Hạ Thược cho rằng còn có một nguyên nhân quan trọng khác.

Nguyên nhân này chính là đang đeo cặp sách trên vai, thoải mái nhàn nhã đi vào phòng học.

Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, trên mặt còn tính trẻ con chưa dứt, nhưng đi đứng cũng đã hơn bạn cùng tuổi một phần khí chất trầm ổn. Nhưng nụ cười trên mặt như ánh mặt trời, cả phòng học cũng như trở nên sáng sủa hơn, có thể thấy làn da cậu thiếu niên này trắng nõn sạch sẽ, khi cười rộ lên đôi mắt đen nhánh lóng lánh như ngôi sao.

Nguyên Trạch vừa bước vào phòng học, đám học sinh nữ đang vây quanh bên cạnh bàn Hạ Thược liền cúi đầu thốt lên những tiếng vui mừng.

Quả nhiên, cậu ta nâng mắt nhìn lại đây, ánh mắt nhìn xuyên qua những học sinh nữ đang vây quanh bàn, dừng lại trên người Hạ Thược, ánh mắt rõ ràng sáng ngời, sau đó liền cười đi tới.

“Đây là làm sao vậy? Sáng sớm cậu đã bị vây quanh, xem ra mọi người đều rất hứng thú với chuyện cứ đến ngày nghỉ là cậu lại mất tích thì phải”. Cậu thiếu niên này vẫn trong thời kỳ trưởng thành, giọng nói có chút trầm thấp, nhưng lại trang bị cho cậu một khí chất trầm ổn so với bạn cùng lứa, trái lại lại thêm cảm giác phù hợp.

Chẳng qua, thiếu niên chung quy vẫn là thiếu niên, tươi cười vẫn sáng tươi như ánh mặt trời, nhưng đúng là nụ cười ánh mắt trời này, khiến người ta thực dễ dàng say mê.

Hạ Thược cũng rất muốn thở dài, nội tâm buồn bực nói không nên lời.

Sớm biết lam nhan họa thủy, năm trước cô đã không ra tay cứu cái người này rồi!

Nguyên Trạch xuất thân gia đình có thể nói là thượng lưu, là gia đình nhà quan đứng đắn, cha cậu vốn là bí thư thị ủy Đông thị, năm trước lại được thuyên chuyển lên tỉnh Thanh thị, đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tỉnh kiêm phó thư ký tỉnh ủy. Nhưng mà, trong quá trình đang được thuyên chuyển công tác, có một hôm vừa tan học, Nguyên Trạch bị mấy tên côn đồ ngăn lại trong ngõ hẻm.

Vào đời trước, chuyện này phát triển là, Nguyên Trạch bị bắt cóc, tuy rằng sau này giải cứu thành công, nhưng lại bị trọng thương, khiến cậu phải nghỉ học một năm. Nhưng chuyện này lại được tuyên bố với bên ngoài là cậu theo cha chuyển trường lên tỉnh Thanh thị để học, việc giữ bí mật làm tương đối tốt, khiến cho bạn học như Hạ Thược lúc ấy cũng nghĩ thật sự là như vậy.

Mãi cho đến trước hôm nghỉ hè năm trước một ngày, Hạ Thược theo tướng mạo của Nguyên Trạch nhìn ra cậu sắp gặp chuyện không may, nghĩ rằng tuy bối cảnh gia đình cậu thiếu niên này thâm hậu, nhưng ngày thường tính tình không tệ, không quá giống với đám quan nhị đại luôn cậy vào cha mẹ muốn làm gì thì làm, cho nên cô mới động lòng trắc ẩn.

Nào biết từ đó về sau, Hạ Thược cũng không còn được thanh nhàn nữa. Từ lúc ấy hai người liền trở thành bạn bè, nhưng cô lại trở thành kẻ thù chung của đám người ái mộ Nguyên thiếu, trong đó lấy Từ Văn Lệ cầm đầu, mang theo rất nhiều học sinh nữ trong lớp, liên tiếp quấy nhiễu những ngày tháng thanh tịnh của cô.

Hạ Thược mấy năm nay, cùng sư phụ ở trên núi thanh tịnh đã lâu, dưỡng thành thể chất sợ phiền toái, đối với phiền toái, cô là có thể trốn liền trốn, tránh được thì tránh, chỉ sợ có người tới quấy nhiễu thanh tịnh của cô.

Nhưng thanh tịnh này từ khi Nguyên Trạch lấy thân phận bạn bè xuất hiện ở bên cạnh cô, bên người cô cũng tự động xuất hiện một đám hoa hoa bướm bướm, cả ngày líu ríu, cãi nhau, cũng chẳng phải là chuyện gì quan trọng cho lắm, chẳng qua là chuyện giữa đám học sinh nữ luôn khoe khoang giành nổi bật thật nhàm chán, thật sự là phiền muộn không chịu nổi, làm cho Hạ Thược trong lòng vô cùng buồn bực

Cô thấy buồn bực trong người, thái độ liền không tốt lắm, thậm chí trợn trừng mắt, “Vừa đến ngày nghỉ cậu cũng mất tích đấy thôi, cho nên chuyện tôi có mất tích thì cậu có thấy là cũng không đến phiên cậu hỏi không?”

Lời này vừa dứt, còn không chờ Nguyên Trạch nói chuyện, Từ Văn Lệ liền nhíu nhíu mày, “Thái độ của cậu thế là sao, Nguyên thiếu đã hỏi thăm cậu như vậy, cậu không thể có thái độ tốt một chút à!”

Hạ Thược nhíu mày, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Từ Văn Lệ, làm như chung quanh không có người nào vậy. Cô chỉ nhìn về phía Nguyên Trạch, dùng ánh mắt hỏi: thái độ tôi không tốt?

Nguyên Trạch cười cười, cậu nào dám nói thái độ cô không tốt, đến nay cậu vẫn không quên được cảnh cô quật ngã mấy tên côn đồ kia, cô nhóc này đúng là thâm tàng bất lộ! Hơn nữa, càng quen lâu lại càng phát hiện, trên người cô có một loại hơi thở thần bí mà yên tĩnh, đều khiến người ta bất tri bất giác mà chú ý tới, nhưng không phải ai cũng có thể thấy được một mặt khác của cô. Chỉ khi nào cô coi người đó là bạn, cô mới có thể trợn trắng mắt, càu nhàu, thậm chí thái độ không tốt. Đây cũng không phải là phúc lợi mà mỗi người đều có thể được hưởng, ít nhất nhóm người Từ Văn Lệ bị cô hoàn toàn không để ý tới

“Hành trình ngày nghỉ của tớ mọi người đều biết, chẳng qua chính là ở chỗ cha tớ mà thôi. Còn cậu?” Thiếu niên nói chuyện ngữ khí trêu chọc mà rất là lão thành.

“Ở quê”.

Nguyên Trạch không chút bất ngờ lựa chọn nhíu mày, cùng Hạ Thược liếc nhau, hai người nhìn nhau cười.

Loại tươi cười này rơi vào mắt mọi người xung quanh, Từ Văn Lệ không khỏi cắn cắn môi. Hạ Thược vẫn không nhìn cô ta, khiến cô ta ngượng không chịu nổi.

Cũng may một đám học sinh nữ vây quanh bên cạnh, mở miệng thay cô ta giải trừ không khí tẻ ngắt xấu hổ này.

“Thực ngạc nhiên. Bây giờ còn có người muốn về quê nha?” Nữ sinh mở miệng kia có chút hơi béo, tên là Triệu Tĩnh, trong tay cầm theo túi đồ ăn vặt, ánh mắt hết sức khoe khoang.

Cô ta cố ý chen người tới, dựa người vào cạnh bàn của Hạ Thược, cười hỏi: “Tôi đoán là mỗi ngày nghỉ cậu đều ở nơi thôn quê ruộng đất ấy mà ngây người thôi, nhất định là không biết đi? tập đoàn công thương nghiệp Gia Huy Hong Kong đến Đông thị chúng ta đầu tư vào sản nghiệp gốm sứ, một trong những lò là của Triệu gia chúng tôi. Cả kỳ nghỉ hè này tôi đều ở đó nhìn bọn họ tu sửa, bác cả nhà tôi còn chụp ảnh chung với chủ tịch tập đoàn Gia Huy rồi treo ở trong quán nha. Có muốn lần khác tôi dẫn cậu đi mở mang kiến thức một chút không?”