Hạ Thược cùng Trần Mãn Quán xoay người lại, liền thấy một người đàn ông dáng người trung đẳng khuôn mặt cười bóng lóang đang đi tới, bên người còn có một cô gái cao gầy xinh đẹp.
Hạ Thược liếc mắt một cái liền nhận ra người này, Ngô Ngọc Hòa, trước kia khi việc làm ăn của Trần Mãn Quán còn chưa thất bại, ông liền được cho là nhị bả thủ ở chợ đồ cổ Đông thị, nay Trần Mãn Quán nghèo túng, Ngô Ngọc Hòa liền trở thành thương nhân nổi tiếng nhất trong giới đồ cổ Đông thị, cũng là người có tiếng trong giới đồ cổ ở tỉnh.
Nếu Hạ Thược đã dự định bước chân vào giới đồ cổ này, Chu giáo sư đi rồi, tất nhiên là phải tìm hiểu những người trong giới đồ cổ ở Đông thị rõ ràng.
Ngô Ngọc Hòa này, dựa theo tướng mạo mà nói, khi cười lên ánh mắt một lớn một nhỏ, tuy có tài phú, nhưng cũng là hạng người gian xảo. Bằng lời nói chào hỏi của hắn cũng có thể nghe ra được, Trần Mãn Quán ở Đông thị cũng được coi như người có tiếng, thân là người cùng ngành, Ngô Ngọc Hòa không có khả năng không biết tình hình gần đây của ông, lời này hắn nói ra chính là chọc vào chỗ đau của người ta. Nhưng người này gian môn có nốt ruồi đen, điển hình của người nɠɵạı ŧìиɧ, tâm nhiều dâʍ ɖu͙©.
Hạ Thược nhìn về phía cô gái cao gầy bên cạnh Ngô Ngọc Hòa, lại phát hiện có một đạo ánh mắt tùy ý đánh giá mình, cô nâng mắt nhìn lên, đối diện là ánh mắt dâʍ ɖu͙© không chút che dấu của Ngô Ngọc Hòa, không khỏi nhíu nhíu mày.
Lúc này, Trần Mãn Quán cười cười nói, “Ông chủ Ngô, ông còn không biết tôi thế nào sao, sao còn là dáng vẻ như lúc trước nữa chứ. Chẳng qua là nhờ phúc bạn bè, nhận được một tấm thiệp mời, cho nên mới vào hội trường thăm quan một chút. Tôi nghĩ hôm nay trong hội trường nhất định đều là đồ tốt, lúc này vừa xem lòng ngứa giống như mèo cào vậy, dù sao từ năm mười tuổi đã lăn lộn trong giới đồ cổ, tôi cũng được coi như nhà sưu tầm lâu năm rồi, ha ha”.
Biểu hiện của Trần Mãn Quán khiến Hạ Thược thực vừa lòng gật gật đầu, đối mặt với sự chèn ép của đối thủ, ông cũng coi như bảo trì được bình thản, cũng không đem quan hệ với Lý Bá Nguyên mà có được thiệp mời khoe ra, cũng không hề biểu hiện ra tức giận. Xem ra sau khi tâm tình xảy ra biến hóa, cách xử thế giao tiếp cũng nhìn thấu không ít.
Ngô Ngọc Hòa cười ha ha lên, “Tôi thấy ông chủ Trần lúc này làm ăn đúng là không tồi nha! Vị tiểu thư bên người này thực là thanh thuần rất được đấy”.
Trần Mãn Quán vừa nghe vậy vội nhíu mày nói, “Ông chủ Ngô, tôi nghĩ là ông hiểu lầm rồi. Hạ tiểu thư không phải là tôi dẫn tới, chúng tôi là gặp nhau ở trong hội trường, cho nên mới cùng nhau xem những vật phẩm đấu giá hôm nay”.
“Tôi hiểu, tôi hiểu”. Ngô Ngọc Hòa cười nhìn về phía Trần Mãn Quán, đưa cho ông một ánh mắt ý ‘chúng ta đều là đàn ông mà, ông không cần nói tôi cũng biết’. Sau đó lại đưa mắt đánh giá Hạ Thược từ trên xuống dưới, thực thanh thuần nha, hẳn vẫn còn là học sinh? Chậc chậc! Khí chất này đúng là không ăn khói lửa nhân gian, so với người phụ nữ bên cạnh mình đây hoàn toàn là hai hương vị khác nhau, sao hắn lại không nghĩ ra tìm tới hai người nếm thử tươi mới chứ nhỉ? Trần Mãn Quán nghèo túng như vậy, còn có thể tìm được loại nữ học sinh như thế này, có thể thấy cũng không phải tốn bao nhiêu tiền. Sao trước kia mình không nghĩ tới cái này chứ nhỉ? Tìm những học sinh thế này, vừa tiện nghi, còn sạch sẽ, chủ yếu chính là thanh thuần non nớt.
Ngô Ngọc Hòa đánh giá Hạ Thược sau đó lại đưa mắt nhìn bạn gái bên người mình, cô gái kia cũng đưa mắt nhìn Hạ Thược, sắc mặt không tốt. Nhỏ như vậy đã ra ngoài tìm người giàu có! Lại còn bám một kẻ nghèo túng như vậy!
“Ông chủ Ngô, Hạ tiểu thư vẫn là học sinh, cô ấy tới đây tham gia hội đấu giá lần này, thật sự là ông hiểu lầm rồi đấy”. Trần Mãn Quán nhíu mày nói, lại nhìn về phía Hạ Thược, thứ nhất sợ cô sẽ tức giận, thứ hai cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Ngô Ngọc Hòa, vì thế nói, “Hạ tiểu thư, chúng ta đến phía bên kia xem một chút”.
“Được”. Hạ Thược cười gật đầu, chẳng những không có nửa điểm bộ dáng tức giận, ngược lại tươi cười lại càng thêm ngọt ngào. Chỉ là lúc gần đi, cúi đầu nhìn xuống mép váy của mình, hình như nơi đó bị bẩn gì đó, thoáng cúi người vỗ vỗ, sau đó mới lễ phép gật gật đầu với Ngô Ngọc Hòa cùng cô gái bên cạnh, xoay người rời đi.
Vừa mới xoay người, Dương Khải liền lễ phép nở một nụ cười chức nghiệp hóa, nói: “Hạ tiểu thư, thời gian không cũng đã gần tới, tôi dẫn ngài đi gặp chủ tịch”.
Hạ Thược hơi hơi sửng sốt, thời gian đã gần tới sao? Hẳn là còn một giờ nữa đi? Cô nâng mắt lên, liền đối diện với đôi mắt ẩn hàm ý cười của Dương Khải.
Hạ Thược lúc này cũng hiểu ý, trong lòng có chút cảm động, cũng không phụ ý tốt của Dương Khải, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được, vậy làm phiền Dương trợ lý rồi.
“Vinh hạnh vô cùng, mời ngài đi bên này”. Dương Khải làm ra động tác mời thân sĩ, cung kính mà dẫn dắt Hạ Thược cùng Trần Mãn Quán rời đi.
Một màn kịch này Ngô Ngọc Hòa xem mà sửng sốt, qua một hồi lâu mới hỏi: “Trợ lý? Chủ tịch? Chủ tịch nào vậy?”
Cô gái bên cạnh ấp úng nói: “Không biết”.
“Nhanh tới đằng đó xem xem!” Ngô Ngọc Hòa nói xong, liền lôi kéo cô gái kia đi tới.
Nhưng mà vừa mới cất bước, lúc này mới thấy chân đứng từ nãy đến giờ không biết sao lại trở nên lạnh cứng vô cùng, tê rần giống như là bị đông lạnh vậy. Vừa rồi hắn chỉ lo chú ý tới Dương Khải nói “Chủ tịch” là ý gì, lại không hề phát hiện mình đi đứng có biến hóa, lúc này vừa bước một chân, không có chuẩn bị tâm lý, liền hướng về phía mặt đất ngã nằm úp sấp, lấy tư thế cẩu gặm bùn té ngã trên mặt đất, ngay cả cô gái ôm cánh tay hắn bên cạnh cũng bị ngã xuống đất.
“Ai u!”
Hai người cùng ngã gây ra tiếng động không nhỏ, mọi người trong hội trường đều đưa mắt nhìn lại.
Ngô Ngọc Hòa ở trong tỉnh cũng coi như là người có uy tín danh dự, người trong hội trường cũng đều biết hắn, lúc này chỉ thấy cô gái bên cạnh hắn ngã trật cả gót giày, khập khiễng nâng hắn dậy. Miệng hắn lại có tia máu, bị sứt ra không nói, lúc này liền bị sưng phồng lên.
Trần Mãn Quán cùng Dương Khải đi phía trước cũng nghe thấy tiếng động mà quay lại.
Trần Mãn Quán khó hiểu, “Ông chủ Ngô bị làm sao vậy?”
Hạ Thược cười, “Ai biết được. Làm người tâm tư không thể rất giảo quyệt da^ʍ tà, có lẽ đây là một chút báo ứng đi”.
Ai cũng không biết, vừa rồi Hạ Thược thừa dịp lúc sửa sang lại mép váy, đã dẫn động một ít âm sát tụ tập vào hai chân Ngô Ngọc Hòa. Cô đã tu luyện Huyền Môn tâm pháp nhiều năm, dẫn động một ít âm dương khí trong thiên địa với cô mà nói, căn bản là chuyện vô cùng dễ dàng. Cô đem một ít âm khí tụ tập thành sát dẫn đến hai chân của Ngô Ngọc Hòa, khiến hai chân hắn bị lạnh cứng, cho nên hắn mới ngã như vậy.
Nhưng vậy cũng đã là thủ hạ lưu tình rồi, nếu cô lại nhẫn tâm chút, sát khí xâm nhập vào kinh mạch của hắn, vậy thì cũng không phải chỉ là chuyện ngã một cái đơn giản như vậy, phỏng chừng nửa đời sau hắn phải ngồi xe lăn rồi.
Trần Mãn Quán thấy nụ cười bên môi Hạ Thược có chút thâm sâu, không khỏi cả kinh, sao ông có cảm giác lời cô vừa nói có ý tứ hàm xúc mà thâm sâu? Hay là, Ngô Ngọc Hòa ngã vừa rồi, có liên quan tới cô? nhưng mà cô đã làm như thế nào vậy?
Thấy vẻ mặt của Trần Mãn Quán, Dương Khải cũng nhìn về phía Hạ Thược, đáy mắt có chút khó hiểu cùng vẻ quái dị. Trải qua một hồi tiếp xúc, anh ta cũng coi như đã nhìn ra, cô gái này tuyệt đối không phải là hạng người bình thường. Chuyện vừa rồi, đổi là một cô gái khác mà bị hiểu lầm thành như vậy, nhất định là đều đã biểu hiện ra phẫn nộ cùng tủi thân. Người trưởng thành còn như thế, càng miễn bàn một cô gái chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi. Nhưng cô ngay cả việc làm sáng tỏ cũng không thèm làm, mà từ đầu tới cuối chỉ bình tĩnh mỉm cười.
Không, cũng đều không phải là bình tĩnh, nhưng đúng là cô cười, mà còn cười đến có chút “Vui vẻ”.
Dương Khải cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng anh ta có một loại cảm giác, cảm giác người trước mặt mình đây là một cô gái thành thục, mà lại thần bí, sâu không lường được…
Loại cảm giác này rất quái dị .
“Dương trợ lý, chúng ta đi thôi”. Hạ Thược quay đầu cười với Dương Khải.
Dương Khải sửng sốt, lúc này mới hồi thần lại, nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, treo lên một nụ cười chức nghiệp hóa, thân sĩ gật gật đầu, dẫn Hạ Thược cùng Trần Mãn Quán đi gặp Lý Bá Nguyên.