Ngay cả việc mình có bộ lông màu sắc đẹp đẽ, cũng cần những con chim sẻ khác nhắc nhở.
Không biết tính cách như vậy được nuôi dưỡng như thế nào.
Ngô Dương cũng phải mất rất lâu sau sự kiện kỳ lạ đó mới từ từ suy ngẫm ra được một hai điều.
Thế giới này, vào một thời điểm nào đó mà đại đa số người bình thường bận rộn hàng ngày không biết, đang thay đổi.
Có lẽ, nhiều năm trước, Tô Tích Mộc nhỏ bé, vì cảm nhận đặc biệt, nhạy bén của mình, cậu cũng là một người chứng kiến của một số thay đổi.
Trong quá trình chứng kiến, Tô Tích Mộc khi còn là một đứa trẻ, có lẽ đã nói với người khác về những phát hiện của mình, hoặc có thể không nói.
Trong đàn chim sẻ mà màu xám mới là màu bình thường, những con chim sẻ có màu lông khác sẽ bị cô lập, mổ bị thương.
Có lẽ, gia đình cậu cũng nhìn thấu điểm này.
Vì vậy, mới nuôi dưỡng cậu thành tính cách như vậy.
Bên này, được Ngô Dương nhắc nhở như vậy, Tô Tích Mộc mới như nhận được ám hiệu gì đó, chớp chớp mắt, ngẩn người một lúc, rồi nhớ lại.
Lần này, cậu trình bày lại: “Sáng nay thức dậy, phía trên trường học như có sương mù, chim sẻ bay lên trên đó, rồi không thấy bay ra nữa. Đến tối, sương mù hạ thấp xuống một chút.”
Ngô Dương nghe xong, hít một hơi, nổi da gà.
Thiếu niên nói xong những điều này, bản thân có vẻ không thoải mái nhăn mày, cúi đầu, lật qua lật lại cuốn tiểu thuyết trong tay một cách vô định.
Cho đến khi Ngô Dương bắt đầu an ủi cậu: “Không sao, không sao, đây đều là hiện tượng bình thường, cậu xem bình thường trường chúng ta cũng có sương mù mà? Sương mù này, chúng ta cũng có thể nhìn thấy, mọi người đều như nhau.”
Dưới sự an ủi của Ngô Dương, đặc biệt là khi nghe câu ‘mọi người đều như nhau’, Tô Tích Mộc đang ngồi lật sách mới ngừng việc lật một cách vô định của mình.
Ngô Dương biết, tính cách và thói quen như vậy của em út không phải được nuôi dưỡng trong một ngày hai ngày, tất nhiên cũng không thể thay đổi trong một ngày hai ngày.
Biết rằng sự tự ám thị của cậu vừa bị phá vỡ một lần, chắc đang cảm thấy không thoải mái, Ngô Dương cố gắng chuyển sang chủ đề khác.
Về phần những điều khác, cậu ta cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, trời sập có người cao to chống đỡ. Nếu nhà trường cho toàn bộ họ sơ tán, chắc là bên cục bảo mật đã có phương án đối phó rồi, không cần họ lo lắng.
Ánh mắt cậu ta đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở cuốn tiểu thuyết trong tay em út, như vô tình hỏi: “Mộc à, cuốn tiểu thuyết cậu đang cầm là gì vậy? Bình thường không thấy cậu đọc cái này. Nếu cậu thích đọc tiểu thuyết, để lúc nào tớ qua chị họ tớ lấy cho cậu.”
Tô Tích Mộc lúc này cũng không đọc vào chữ nào trong sách được nữa, tiện tay đóng sách lại, để lộ trang bìa cho Ngô Dương xem, rồi trả lời: “Lần trước tớ đi mượn sách ở thư viện ngoài trường, vô tình mượn nhầm.”
Nhưng tiền trong thẻ mượn sách đã bị trừ rồi.
Ngô Dương gật đầu, hiểu ra, không xem thì phí.
Cúi đầu nhìn bìa tiểu thuyết, ba anh chàng đẹp trai với phong cách khác nhau hiện rõ trên giấy, tạo ấn tượng mạnh mẽ.
Trước ba anh chàng đẹp trai là tên tiểu thuyết to và nổi bật:
“Tà mị cuồng quyến, anh trai bá đạo nuông chiều tùy ý.”
“Ha ha, cái tên tiểu thuyết này cũng khá cá tính. Hình nhân vật này, đẹp trai thế này, lại có tới ba người, chắc tốn không ít tiền. Tác giả có kiếm lại được không?”
Tô Tích Mộc gật đầu: “Ừm, cảm giác rất đắt.”
Trong lúc nói chuyện, ở nơi mà hai người không để ý, trên bìa sách được thiếu niên vuốt qua bằng hai tay, một tia sáng tối màu trông có vẻ không lành lóe lên rồi biến mất.
-----
Editor: Mình để xưng hô cho các bạn nhỏ là tớ - cậu là do bốn người này khá thân nhau, còn chơi trò gia đình nữa, để tôi - cậu thì hơi bị xa cách một tí.