“Tu hành mới là việc quan trọng, đừng vì chuyện nhỏ mà thua lớn.”
Giọng nói của Thao Thiết vang lên, Quy Ngọc Sơn không nhịn được cúi đầu, cho dù đã nghe bao nhiêu lần đi nữa thì cậu vẫn không thể quen được việc âm thanh phát ra từ trong bụng mình.
Thế nhưng không bao lâu sau, sự bất lực này đã bị niềm vui khác lấn át: “Anh đang muốn chỉ tôi tu luyện sao?”
Mạc Trì: “Không chung đường, không có biện pháp.”
Ánh mắt của Quy Ngọc Sơn trở nên ảm đạm. Mạc Trì thấy thế thì nhàn nhạt nói: “Tu luyện không phải việc có thể làm được trong một sớm một chiều.”
Cho dù là thần thú cũng chỉ có thể truyền thừa ký ức cho đời sau chứ không thể để lại linh khí, nếu đạo tâm không vững sẽ rất dễ bị tan xương nát thịt trong Thiên kiếp.
Đương nhiên Quy Ngọc Sơn cũng hiểu được đạo lý này, cậu chậm rãi nói: “Tu sĩ không muốn làm đầu bếp thì không phải một yêu quái tốt.”
Thao Thiết lấy việc ăn uống để nhập đạo nên hắn xác định bản thân phải trau dồi kỹ năng nấu nướng.
“… Đàn gảy tai trâu.” Chỉ một lúc sau, giọng nói của Mạc Trì lại vang lên: “Không có triển vọng.”
Quy Ngọc Sơn chú ý đến chỗ không đúng, nhấn mạnh: “Tôi không phải trâu, nhưng tôi muốn trở thành đầu bếp.”
Một ngày nào đó, cậu phải luyện tập để trở thành một đầu bếp mổ trâu thật sự.
Thấy Mạc Trì không nói gì, Quy Ngọc Sơn còn cho rằng hắn đã hoàn toàn bỏ cuộc, nào ngờ đối phương đột nhiên nói: “Nếu muốn tu luyện nhiều hơn, có lẽ không phải là không thể.”
Quy Ngọc Sơn hơi ngẩn ra, sau khi nghĩ đi nghĩ lại chắc chắn Mạc Trì không hề chế nhạo giấc mơ của cậu, khiến Quy Ngọc Sơn cảm thấy cực kỳ hiếm thấy.
Chẳng lẽ Thao Thiết ở trong bụng cậu lâu quá nên đầu óc của hắn không may bị ăn mòn rồi à?
Cũng hên là bọn họ không phải tâm linh tương thông, nếu không thì với cái suy nghĩ buông thả này của Quy Ngọc Sơn thì có lẽ bây giờ, cậu đã đặt nửa bước chân vào điện Diêm vương rồi.
“Ta đã quan sát cậu làm thịt bít tết, khả năng kiểm soát nhiệt độ không tệ.”
Theo lý mà nói, tộc hồ ly rất nhạy cảm và am hiểu nhất trong việc quan sát, nhưng đến cả Hồ Thất cũng bỏ sót rất nhiều chi tiết vì nỗi sợ hãi việc thường xuyên bị gọi đến thử món. Thật ra, đồ ăn do Quy Ngọc Sơn nấu cũng không phải quá khó nuốt, chỉ có điều là nó không có mùi vị như thức ăn bình thường.
Ánh mắt của Mạc Trì sắc bén hơn nên có thể thấy được một mặt khác, những nguyên liệu mà Quy Ngọc Sơn sử dụng hoàn toàn không thể diễn tả nổi bằng lời, để có thể lấy mấy thứ đó làm ra món ăn nuốt được xuống bụng thật không dễ dàng gì.
Tuy nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy trầu bà vàng chiên giòn, ngay cả Mạc Trì cũng bị dọa sợ chết khϊếp.
Sau khi được Mạc Trì khẳng định năng lực, Quy Ngọc Sơn hưng phấn giống như cây non lắc lư từ chỗ này qua tới chỗ kia, không đứng yên được: “Thật sao? Xem ra tôi cũng không phải là không còn hy vọng!”
Quy Ngọc Sơn là một người rất dễ có động lực, được cổ vũ, cậu lập tức đi luyện tập thái thịt bò.
Lúc đang hưng phấn thì âm thanh “đùng đùng đùng” ầm ĩ vang lên.
Người ngoài cửa đang cực kỳ nóng nảy, ngay cả chuông cửa cũng không thèm bấm. Quy Ngọc Sơn đoán được khách đến là ai, cậu cười tủm tỉm đi ra mở cửa.
Vốn dĩ Lý Thiên đang cực kỳ giận dữ, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy hình ảnh tay trái Quy Ngọc Sơn cầm dao, tay phải dính máu, gã ta sợ đến mức không nói nên lời.
“Lý tiên sinh.” Vẻ mặt tươi cười của Quy Ngọc Sơn không hề phai nhạt: “Đã trễ lắm rồi, có chuyện gì sao?”
Lý Thiên nuốt nước bọt, không dám chất vấn Quy Ngọc Sơn chuyện cánh hoa trong phòng, chỉ miễn cưỡng nói: “Ồn ào quá.”
Quy Ngọc Sơn như chợt hiểu ra: “Xin lỗi, có lẽ tiếng chặt thịt lớn quá làm phiền đến anh rồi.”
Lý Thiên nghe thế thì âm thầm khẳng định đối phương chắc chắn có bệnh, buổi tối không ngủ mà ở đó chặt thịt là như thế nào?
“À đúng rồi” Trong mắt Quy Ngọc Sơn lóe lên một tia đen tối: “Vị thịt ban ngày có ngon không?”
Đối diện với nụ cười lộ ra hàm răng của cậu, Lý Thiên bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ loại thịt này, gã ta che ngực lại, cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn.
“Nếu thích thì lần sau tôi làm tiếp cho anh ăn nhé.” Quy Ngọc Sơn híp mắt, nhấn mạnh nói: “Ở chỗ của tôi không thiếu thịt đâu.”
Lý Thiên gần như là bỏ chạy mất dạng, trở về phòng khóa trái cửa. Thế nhưng gã ta vẫn thấy không đủ, tiếp tục dời vật nặng đến chặn cửa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Biếи ŧɦái…” Tóc của Lý Thiên đã ướt nhẹp lúc nào không hay, gã ta thất thần một lúc lâu, sau đó đột nhiên chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe.
Quy Ngọc Sơn nghe thấy tiếng giật nước của bồn cầu vang lên liên tục, tâm trạng trở nên vui vẻ nên đặt một bông hoa lên bụng: “Cho anh một đóa hoa nhỏ này.”
Còn chưa giữ được một giây, bông hoa đã rớt xuống. Quy Ngọc Sơn âm thầm tiếp thu thêm kiến thức, không phải loài nào cũng thích nhận hoa, ít nhất là Thao Thiết không có hứng thú.