Quy Ngọc Sơn liếc mắt: “Nếu thật sự là đậu Hà Lan, tôi còn phải cảm ơn trời đất nữa đó.”
Hồ Thất khoe chiếc cằm nhọn: “Tại sao?”
Quy Ngọc Sơn: “Biết xạ thủ đậu Hà Lan* không?”
(*) Trong Plants VS Zombies
Hồ Thất gật đầu.
Quy Ngọc Sơn không dám nói thẳng ra nên chỉ có thể mắng chửi trong lòng, cậu rất muốn nôn tên Thao Thiết trong bụng ra ngoài.
Hồ Thất đưa tay quơ quơ trước mặt cậu: “Cậu thần thần bí bí cái gì vậy?”
Quy Ngọc Sơn bị nghẹn lại không nói nên lời, cậu cầm lấy mấy gói đồ ăn vặt làm quà tặng. Hồ Thất nở nụ cười cứng ngắc nhận lấy, đồ ăn Quy Ngọc Sơn làm không phải là quá khó ăn, nó có mùi vị như thức ăn vặt thông thường, chỉ là mỗi lần nghĩ đến nó được làm từ mấy nguyên liệu kỳ lạ thì hắn ta lại không có tâm trạng nuốt trôi.
“Chút nữa về, tôi sẽ từ từ nếm thử.” Hồ Thất đang say cũng bị dọa tỉnh một nửa, lập tức thả đuôi ra làm túi thoát hiểm tạm thời: “Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
“Chờ một chút.” Quy Ngọc Sơn mở tủ lạnh: “Tôi vừa làm sản phẩm mới đây, cho cậu ăn thử.”
Cậu vừa quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một cái đuôi lông xù, ngay sau đó, nó nhanh như chớp biến thành bóng dáng mờ nhạt biến mất ở cửa.
Trời đã dần sáng, Quy Ngọc Sơn cũng không có ý định quay về ngủ tiếp, cậu ôm bụng, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn về phía phòng vệ sinh. Cuối cùng, cậu thật sự không nhịn nổi nữa: “Tôi có thể đi vệ sinh được không?”
Mạc Trì: “Tùy ý cậu.”
Quy Ngọc Sơn lo lắng nói: “Như vậy anh có thể bị kéo ra ngoài luôn hay không?”
“…”
Quy Ngọc Sơn: “Tôi chỉ nói lỡ như thôi.”
Bụng của cậu quả thực đau không chịu được, không biết là do bị Thao Thiết đá hay là do ăn trầu bà vàng chiên giòn mà ra. Nhưng dù là vì nguyên nhân gì thì Quy Ngọc Sơn cũng không có thời gian nghĩ nhiều nữa, cậu vội vã phóng vào phòng vệ sinh.
Bên ngoài bắt đầu đổ cơn mưa phùn, cả thành phố chìm trong bầu không khí ẩm ướt và tăm tối.
Trước khi Quy Ngọc Sơn đi xử lý cái người gọi là kẻ theo dõi kia thì đầu tiên phải tìm hiểu kỹ cô gái đã đến ngày hôm qua.
Hồ Thất đã chuyển thông tin của cô gái đó qua, cậu cần xác nhận những gì cô ấy nói có phải là sự thật hay không.
Sáng sớm mưa rơi rả rích, Triệu Lệ Lệ run rẩy sợ hãi đẩy cửa căn hộ của bản thân ra, một người đàn ông gầy gò lôi thôi xuất hiện trước mặt cô ấy, gã ta nhe hàm răng lởm chởm: “Chào buổi sáng, Lệ Lệ.”
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng Triệu Lệ Lệ vẫn không nhịn được mà hét lên một tiếng. Trước đây cô ấy nghĩ rằng loại biếи ŧɦái như thế này chỉ tồn tại trong phim truyền hình, không ngờ lại có một ngày bản thân thật sự gặp phải.
Bọn chúng không biết xấu hổ, lợi dụng sơ hở của pháp luật, giống như cái bóng luôn luôn chú ý đến từng hành động của chúng ta.
Triệu Lệ Lệ đã thử đăng bài lên mạng để vạch trần gã đàn ông theo dõi này, thu hút được sự chú ý một thời gian, nhưng nó cũng khiến cô ấy mất đi công việc đầu tiên.
Ông chủ cho rằng người theo đuổi điên cuồng rất có thể sẽ làm ra những hành động điên rồ, một ngày nào đó sẽ ảnh hưởng đến những nhân viên khác và hình tượng của công ty.
Vào ngày mà Triệu Lệ Lệ thu dọn đồ đạc rời đi, cô ấy đã nghe đồng nghiệp bàn tán nói ông chủ lo lắng nếu trong thời gian cô ấy ra ngoài đi công tác, lỡ gặp phải tai nạn thì nói không chừng đơn vị còn phải bồi thường thêm.
Kẻ theo dõi cũng biết cô ấy không có cách nào thoát được, thế nên lúc đầu gã ta còn cẩn thận, nhưng sau đó thì quang minh chính đại đeo bám. Bây giờ, khó khăn lắm mới có được công việc mới, Triệu Lệ Lệ không dám lấy tương lai của bản thân ra mạo hiểm nữa.
Kẻ theo dõi bám đuôi Triệu Lệ Lệ đến cơ quan, sau đó gã ta mới bất mãn rời đi.
Vẫn còn bảy tiếng nữa Triệu Lê Lệ mới tan làm nên người đàn ông đó quyết định trở về chợp mắt một lát. Gã ta hoàn toàn không hề biết rằng cảnh tượng này đã bị đôi mắt của đám thực vật trên tường nhìn thấy tất cả.
Quy Ngọc Sơn thu hồi cây mây và dây leo, rồi hóa thành hình người, vừa lắc đầu vừa nói: “Tại sao ông trời không đánh chết gã ta đi cho rồi.”
Cậu đi vào một con hẻm nhỏ, lướt ngang qua kẻ theo dõi, một người cầm ô, một người cúi đầu, kẻ theo dõi không chú ý đến ánh mắt chán ghét của Quy Ngọc Sơn rơi vào người mình.