Lúc này, Tang Ngưng đối diện với một đôi mắt sắc bén. Chủ nhân của đôi mắt ấy hơi nhíu mày, dường như đang bực bội lắm rồi.
Ban đầu, Hồ Chi sững sờ, ngây ra vài giây rồi mới hoàn hồn.
Con gái ruột của bà – Tang Ngưng, vậy mà thật sự đã trở về!
Bà vội vàng thay đổi sắc mặt, nở nụ cười niềm nở tiến lên. Mặc dù rất muốn ôm chầm lấy Tang Ngưng, nhưng bà vẫn cố kìm nén, giọng nói cũng trở nên dè dặt hơn hẳn.
“Tiểu Ngưng à, con cũng thật là, muốn về sao không báo trước cho bố mẹ một tiếng? Mẹ còn tưởng bố con lừa mẹ đấy. Nếu con nói sớm, mẹ đã chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn ngon rồi.”
Hồ Chi cố ý hạ thấp giọng, khác hẳn với hình tượng bà cô phố chợ, đanh đá thường ngày. Bà sợ nói to sẽ dọa con gái sợ, dù sao con gái bà đã làm tiểu thư nhà giàu hai mươi năm, chắc chắn chưa từng tiếp xúc với những người “thô lỗ” như họ.
Tang Ngưng có chút khó hiểu, chẳng phải nói Hồ Chi trọng nam khinh nữ lắm sao? Sao biểu hiện lại không giống vậy nhỉ?
Thấy Tang Ngưng mãi không trả lời, Hồ Chi tưởng cô đang giận, có chút lo lắng xoa xoa tay, lại hỏi: “Có phải con chưa ngủ đủ giấc không? Con cứ ngủ tiếp đi, mẹ đi nấu cơm cho con, xong rồi mẹ gọi.”
Hồ Chi nhiệt tình như lửa, Tang Ngưng vẫn chưa nhập vai con gái nhà họ Tang, dù không thể đáp lại nhiệt tình tương tự, nhưng cô vẫn trả lời bằng giọng điệu ôn hòa: “Không cần đâu ạ—”
Chưa kịp nói hết câu “Con phải ra ngoài ký hợp đồng”, thì Tang Xuyên đã sấn tới, giơ chân đạp mạnh vào cánh cửa sau lưng cô.
“Con nhỏ rác rưởi, được voi đòi tiên à? Dám dùng thái độ đó nói chuyện với mẹ? Mày tưởng mày vẫn là đại tiểu thư cao cao tại thượng nhà họ Sở chắc?”
“Tang Xuyên, mày muốn chết hả? Dám nói chuyện với chị mày như thế?”
Hồ Chi và Tang Hữu Minh đồng thời quát Tang Xuyên. Dám đối xử với bảo bối con gái của họ như vậy, thằng con trai này có thể vứt đi được rồi.
“Xin lỗi chị mày ngay!”
Tang Ngưng vẫn rất bình tĩnh, khóe môi hơi nhếch lên, nhìn Tang Xuyên với vẻ nửa cười nửa không. Khuôn mặt điềm đạm ấy dường như ẩn chứa sóng to gió lớn.
Khí thế của Tang Xuyên lập tức yếu đi, tại sao lại thế nhỉ? Chỉ là ánh mắt của Tang Ngưng trông thật đáng sợ, rõ ràng đang mỉm cười, nhưng ánh mắt đó lại như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Mà hắn ta lại là đứa trời sinh phản nghịch, ngay cả lời bố mẹ nói cũng dám làm trái, huống chi là đối với người chị gái không có tình cảm này.
Hắn ta vươn cổ, cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Muốn tao xin lỗi mày á? Đợi kiếp sau đi!”
Tang Ngưng vẫn mỉm cười, nụ cười ấy khiến Tang Xuyên lạnh sống lưng. Hắn ta thật sự không chịu nổi kiểu tra tấn tinh thần này, trừng mắt nhìn Tang Ngưng: “Não mày có vấn đề à? Sao tao càng mắng mày càng cười? Không phải là đứa biếи ŧɦái thích bị ngược đãi đấy chứ?”
Hồ Chi và Tang Hữu Minh không thể chịu đựng thêm được nữa, hôm nay họ nhất định phải song kiếm hợp bích, cho Tang Xuyên biết Tang Ngưng không phải là người hắn ta có thể đắc tội.
Ngay khi Hồ Chi túm lấy cánh tay Tang Xuyên, định lôi hắn ta lại đánh cho một trận, thì Tang Ngưng cũng nắm lấy cánh tay còn lại của hắn ta.
Hồ Chi khó hiểu nhìn con gái, chỉ nghe Tang Ngưng dịu dàng nói: “Mẹ, hình như em trai có chút hiểu lầm con thì phải? Mẹ có thể cho con nói chuyện riêng với em ấy một lát được không?”
Hồ Chi lập tức mừng như mở cờ trong bụng, cười toe toét, gật đầu lia lịa: “Được được!”
Trời ơi, bà vui muốn bay lên trời rồi, bảo bối con gái gọi bà là mẹ kìa!
Nước mắt lưng tròng, bà che mặt, nghẹn ngào nhìn Tang Xuyên bị Tang Ngưng kéo vào phòng ngủ.
Cửa phòng đóng lại, bà vẫn còn đang hồi tưởng khoảnh khắc ấm áp vừa rồi, cảm động không thôi.