Một phần ánh mắt học sinh trong lớp bị thu hút nhìn sang, còn đa số tập trung nhìn Giang Dữ. Biểu cảm bất an của quần chúng ăn dưa lập tức thay đổi sang hướng tám chuyện, bọn họ vội vàng nhường đường cho Giang Dữ, cũng có người hiểu chuyện xem náo nhiệt không chê to chuyện mà lót dép rướn cổ lên nhìn.
Giang Dữ cũng cảm thấy bầu không khí không đúng, liền nhìn thấy Phương Tu Nhiên ở bên ngoài cửa sổ lớp. Tính anh xưa nay đã vậy, một lời không hợp liền đấm bạn học.
Nhưng lúc nhìn thấy Phương Tu Nhiên đang giằng co với Hứa Tri Lễ, sắc mặt y khẽ thay đổi. Trên khuôn mặt vốn lạnh nhạt từ trước đến nay xuất hiện một tia kinh ngạc.
Hứa Tri Lễ cũng nhìn y, vóc người đĩnh bạt, khí chất cực lạnh làm người ta không thể bỏ qua.
[Giang Dữ, 17 tuổi, học sinh xuất sắc lớp 11A4, bạn ngồi cùng bàn với cậu. Hàng năm đều đứng ở vị trí nhất khối, thành tích học tập xuất sắc, khiêm tốn lễ phép, hình tượng con nhà người ta điển hình, khí chất đạm mạc xa cách, không thích nói chuyện, là con trai độc đinh, có địa vị và tiền tài mà rất nhiều người cả đời đều không có được nhưng lại rất khiêm nhường. Là loại người đối lập hoàn toàn với Phương Tu Nhiên.]
Lời giới thiệu của hệ thống đúng lúc vang lên.
Hứa Tri Lễ nghe xong đoạn giới thiệu, biểu cảm của cậu trong khoảnh khắc trông thấy y biến thành lời cầu cứu tha thiết.
Hệ thống, bạn ngồi cùng bàn và tôi có quan hệ thế nào? Cậu hỏi hệ thống trong không gian ý thức.
[Cậu ấy có thể cứu cậu đó.] Hệ thống nói thẳng.
Thấy nắm đấm của Phương Tu Nhiên sắp rơi xuống người mình, cậu nhanh chóng lẻn ra sau lưng Giang Dữ giống con thỏ đang sợ hãi.
"Giang Dữ, cậu lại nóng nảy rồi." Hứa Tri Lễ trốn sau lưng Giang Dữ, tủi thân nói: "Tớ sợ quá à."
Phương Tu Nhiên nhìn thấy cậu trốn sau lưng Giang Dữ, ánh mắt như kiếm sắc phóng tới chỗ cậu.
Thế mà Giang Dữ còn duỗi tay ra bảo vệ Hứa Tri Lễ, hai mắt Phương Tu Nhiên trừng to hết cỡ, anh có chút không thể tưởng tượng nổi.
Hứa Tri Lễ trông thấy vẻ mặt liên tục thay đổi của anh, trực giác mách bảo mình đã đi đúng đường.
Phương Tu Nhiên rất để ý Giang Dữ, nhìn thấy mình thân mật dựa vào người Giang Dữ như vậy, quả nhiên là anh đã nổi giận đùng đùng.
"Phương Tu Nhiên, tới chỗ khác nổi điên đi." Giang Dữ lạnh lùng nói.
Phương Tu Nhiên cười nhạo đáp trả: "Cái thằng nhóc ngồi cùng bàn của cậu không tệ đó nhỉ? Đổi mặt rất nhanh. Vừa rồi còn bày ra dáng vẻ hối lỗi tha thiết xin tôi tha lỗi nữa mà."
Giang Dữ đưa nước đá trong tay cho Hứa Tri Lễ, kéo cổ tay của cậu, đứng trước chặn ánh mắt Phương Tu Nhiên lại, dẫn Hứa Tri Lễ quay lại chỗ ngồi.
Tất nhiên là Phương Tu Nhiên không chịu buông tha cho cậu, anh nhanh chóng đuổi theo, khí thế hùng hổ doạ người, đôi tay rắn rỏi chống ở trước bàn học của Hứa Tri Lễ, cười với cậu rồi nói: “Hứa Tri Lễ đúng không? Cậu đừng để tôi tóm được cậu.”
Hứa Tri Lễ run rẩy, cậu lại sợ hãi dựa vào người Giang Dữ.
Giang Dữ nghe vậy, lạnh mặt nhìn Phương Tu Nhiên.
“Cút.”
Phương Tu Nhiên nhướng mày. Đây là lần đầu tiên Giang Dữ che chở cho một người, rất thú vị.