"Cái gì, tỷ tỷ Tường Vi bị chặt tay chặt chân?"
Núi Nhạc Du, cổ thụ che trời, linh khí dồi dào.
Nửa sườn núi, sừng sững một ngôi chùa cổ nghìn năm - chùa Nhạc Du, trong chùa khói hương nghi ngút, tiếng chuông tiếng mõ vang vọng.
Trong sân chùa, một cây bồ đề ngàn năm tuổi cành lá sum suê, che khuất cả bầu trời.
Hoa yêu Tiểu Lê mặc một chiếc váy lụa màu trắng điểm hoa nhỏ màu xanh lá, ngồi vắt vẻo trên cành cây, chống cằm, đu đưa chân, đắm mình trong tiếng chuông chùa.
Xung quanh nàng, chen chúc một đám tiểu tinh quái.
Tiểu nhân sâm nhích lại gần tiểu Lê Hoa, giọng nói ngây thơ: "Tỷ tỷ Lê Hoa, tỷ thơm quá, ta thích được ở gần tỷ."
Cậu ta mới hóa hình không lâu, vẫn là hình dạng một đứa trẻ hai tuổi, trắng trẻo mũm mĩm, trên đầu đội một chùm lá sâm xanh mơn mởn.
Tiểu Lê Hoa đưa tay véo má phúng phính của cậu ta, đôi mắt long lanh cong thành hình trăng khuyết: "Ta cũng thích được ở gần đệ."
"Ta cũng muốn ở gần tỷ tỷ Lê Hoa." Cây trúc tinh chỉ mới hóa hình được khuôn mặt trẻ con, thân thể và tứ chi vẫn là những đốt tre nằm úp sấp lên vai tiểu Lê Hoa.
"A Lê, còn có ta nữa." Hồ điệp tinh với bộ váy áo rực rỡ, phe phẩy đôi cánh bán trong suốt lấp lánh, đáp xuống đầu vai tiểu Lê Hoa.
Đám tiểu tinh quái nháo nhào xông lên, trong nháy mắt đã vây quanh tiểu Lê Hoa kín mít. Cái mõ tinh thì nhân lúc lão hòa thượng ngủ trưa liền lén chạy ra, nhào thẳng lên mặt tiểu Lê Hoa.
Tiểu Lê Hoa cười khanh khách, cành hoa rung rinh, tỏa ra hương thơm thanh nhã, khiến đám tiểu tinh quái hít hà không ngớt.
Mọi người đang vui đùa ồn ào, cây bồ đề ngàn năm bất ngờ rung chuyển thân cây.
Đám tiểu tinh quái không kịp đề phòng, ngã lăn xuống đất, la hét
in ên.
"Lại chiêu này nữa."
"Hư quá đi."
Tiểu nhân sâm tu vi thấp kém, ngã phịch một cái, nước mắt giàn giụa.
Tiểu Lê Hoa ôm cậu ta lên, dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc nữa, ca ca Bồ Đề không cố ý đâu."
Cây bồ đề duỗi cành lá, uể oải lên tiếng: "Ồn ào chết đi được."
Tiểu Lê Hoa vỗ vỗ thân cây to lớn của cây bồ đề, cười nói: "Ca ca Bồ Đề, huynh đừng giận, lát nữa muội đi lấy nước suối cho huynh uống nhé."
Nhóm tinh quái bọn họ đều là yêu quái bản địa sinh ra và lớn lên trên núi Nhạc Du, ngày ngày đêm đêm nghe kinh Phật, được cảm hóa, khai thông linh trí, tu luyện thành hình.
Cây bồ đề cũng vậy, với tu vi của hắn, sớm đã có thể thành tiên, nhưng đến thời khắc cuối cùng, hắn lại từ bỏ tiên duyên, không tiếp tục tu luyện, nhất quyết ở lại nhân gian.
Lẽ ra, đắm chìm trong kinh Phật ngàn năm, đáng lẽ phải siêu thoát, thanh thản, nhưng tính tình hắn lại thất thường.
Lúc tâm trạng vui vẻ, hắn mặc kệ đám tiểu tinh quái chạy nhảy trên người, một khi nổi nóng, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp hất văng bọn họ xuống đất.
Mỗi lần như vậy, đều phải có tiểu Lê Hoa ngon ngọt dỗ dành vài câu, rồi đi lấy nước suối ngọt ngào cho hắn uống, hắn mới chịu thôi.
Lúc này, cây bồ đề nghe tiểu Lê Hoa nói vậy, liền hừ lạnh một tiếng, duỗi một cành cây ra, cuộn tiểu nhân sâm trở lại trên cây, coi như là đáp lại.
"Vậy muội đi lấy nước suối đây." Tiểu Lê Hoa cười nói, đám tiểu tinh quái reo hò, muốn đi cùng nàng, tiểu Lê Hoa tự nhiên là đồng ý.
Nhưng vừa quay người lại, nàng đã thấy bụi Tường Vi leo kín cả bức tường bên cạnh sân đột nhiên gãy mất hai cành, những bông hoa rực rỡ trên cành gãy lập tức héo rũ, cánh hoa đỏ rực rơi lả tả xuống đất.
Đám tiểu tinh quái đồng loạt biến sắc, bay người chạy tới.
Bồ Đề cũng hiện thân, tu luyện ngàn năm nhưng lại mang hình dáng một thiếu niên tuấn tú, mặc trường bào màu lục thẫm, tay cầm quạt xếp, lạnh lùng đi theo.
Tiểu Lê Hoa nhẹ nhàng nhặt cành cây gãy rơi xuống đất: "Tỷ tỷ Tường Vi bị sao vậy?"
Bụi Tường Vi này đã sống ở chùa Nhạc Du năm trăm năm, năm nào cũng nở hoa rực rỡ, đột nhiên lại như vậy, thật sự rất kỳ lạ.
Tiểu Lê Hoa nhìn đám tiểu tinh quái cũng đang ngơ ngác, cuối cùng nhìn về phía Bồ Đề: "Ca ca Bồ Đề, huynh biết tại sao không?"
Bồ Đề phe phẩy quạt xếp.
"Muội là cây lê thành tinh, sau đó tu luyện thành yêu, hóa thành hình người. "
"Tường Vi thì khác với muội, nàng ta là mộc mị được ngưng tụ từ tinh khí của bụi Tường Vi này, không phải do bản thể hóa thành. Bản thể và hình người nương tựa lẫn nhau, cùng sống cùng chết. Gãy ắt sẽ bị thương, chặt ắt sẽ chết, ngược lại cũng vậy."
Sắc mặt tiểu Lê Hoa biến đổi: "Vậy tỷ tỷ Tường Vi nàng ấy...?"
Bồ Đề chỉ cây quạt xếp vào hai cành cây bị gãy: "E là con ngốc Tường Vi kia đã bị chặt tay chặt chân ở đâu rồi."
Tiểu Lê Hoa đau lòng khôn xiết, nước mắt lập tức trào ra: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Một trăm năm trước, nàng vẫn là một sinh viên năm nhất bình thường sống trong xã hội phát triển hiện đại, không may qua đời, xuyên vào một cây hoa lê mới khai thông linh trí.
Cây hoa lê mọc bên đường chân núi Nhạc Du, gặp phải sạt lở đất, bị chôn vùi trong đất đá, tưởng chừng không sống nổi.
Một đạo sĩ vân du tốt bụng tình cờ đi ngang qua, đã cứu nàng, và trồng nàng vào bên tường chùa Nhạc Du.