Tôi Mở Quán Cà Phê Mèo Sau Khi Sống Lại

Chương 48: Muốn ăn cá nướng, cánh gà nướng…

Bùi Thời Dịch tiễn nhân viên cuối cùng ra về thì đã chín giờ tối.

Ngay cả Đồng Tiền vốn hiếu động cũng đã nằm ngửa bụng ra mà ngủ, dù sao thì ngoài Đản Hoàng, nó cũng là người chạy nhảy nhiều nhất trong quán suốt cả buổi.

Đồng Tiền vươn vuốt cào nhẹ vào tay áo của Bùi Thời Dịch: “Ông chủ ơi…”

Bùi Thời Dịch nhìn xuống: “Ừ?”

Đồng Tiền vẫy đuôi, lăn tròn vào tay Bùi Thời Dịch, nũng nịu: “Tôi muốn ăn đồ nướng.”

Nó đã ở cùng vị ông chủ thần bí này một thời gian, từ chỗ không mấy thích thú, căng thẳng chuyển sang cảm giác thoải mái, hài lòng. Hơn nữa, nó còn phát hiện ra rằng, dù ông chủ là một vị đại nhân vật thường “giao đấu” với cục trưởng, nhưng tính tình lại rất tốt, còn rất nghịch ngợm. Mặc dù là người đã sống không biết bao nhiêu năm, vậy mà ở bên nó và mấy đứa nhóc này lại chẳng có chút khoảng cách nào, còn vui vẻ học cách sống như bọn trẻ.

Bùi Thời Dịch khiến cho các chú mèo rất thoải mái.

Anh đặt một tay lên bụng Đồng Tiền, để cho chú mèo ôm lấy cổ tay mình.

Đồng Tiền dụi đầu vào lòng bàn tay Bùi Thời Dịch, nói: “Muốn ăn cá nướng, cánh gà nướng…”

Chú mèo báo còn chớp mắt một cái, tặng thêm cái nháy mắt.

Bùi Thời Dịch hơi nheo mắt, lắng nghe thực đơn mà chú mèo đưa ra, rồi xoa đầu Đồng Tiền một cái: “Được, còn mấy cô cậu thì sao?”

Vân Triều lập tức giữ chặt Phiên Đường đang định nhào đến trước mặt Bùi Thời Dịch: “Trẻ con không nên ăn nhiều đồ ăn vặt, sẽ mập đấy.” Nó khẽ quất đuôi một cái, che cả Tùng Cao đang tò mò.

Phiên Đường vốn chỉ định góp vui, bị Vân Triều giữ lại liền thuận thế nằm lăn ra ngay trước mặt nó.

Đản Hoàng thu bụng lại, khiêm tốn gọi hai món rau.

Bùi Thời Dịch cầm chìa khóa lên, đi ngang qua Bạc Cận chợt nhớ đến công lao hôm nay của anh ta, hào phóng vỗ vai: “Đi thôi, mời anh ăn bữa khuya, xem như tiền tăng ca hôm nay.”

Bạc Cận thực ra không đói, nhưng cũng không phản đối việc ra ngoài mua đồ ăn cho đám thú cưng.

Ở phố Thạch Lựu có đủ mọi thứ, cửa hàng bán đồ nướng cũng không xa, hai người đàn ông chỉ mất vài phút là đến nơi.

Lúc này người đông nhất, trước quán nướng người còn chen chúc nhiều hơn, chủ yếu là những người đi dạo mệt rồi ghé vào.

Bùi Thời Dịch vừa đến gần, nhìn đám đông liền hơi nhíu mày, đứng lượn quanh đám người bên ngoài mấy vòng, chỉ ước có thể biến thành người giấy, lách qua mà không chạm đến ai để đi vào gọi món.