Tôi Mở Quán Cà Phê Mèo Sau Khi Sống Lại

Chương 26: Phượng hoàng xòe đuôi

Bạc Cận không can thiệp, chỉ dựa vào bàn, chăm chú quan sát Vân Triều. Hai chú mèo con tam thể, một con trên vai trái, một con trên vai phải, Bạc Cận cũng để mặc chúng nằm trên người mình, an ổn làm cái trụ cho mèo leo lên.

Khi Bùi Thời Dịch lên lầu, anh tình cờ bắt gặp cảnh tượng này.

Hai chú mèo con nghe thấy động tĩnh, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cầu thang, vẻ mặt giống nhau như đúc: “Meo?”

Ánh mắt Bùi Thời Dịch rơi vào “trụ leo mèo” cao một mét tám, khóe miệng cứng đờ trong hai giây.

Hai chú mèo con không chịu tha cho anh, ngồi xổm trên vai Bạc Cận, chân trái giẫm lên chân phải, nóng ruột gọi Bùi Thời Dịch.

Hai chú mèo nhỏ đã được Bùi Thời Dịch chăm sóc hai ngày, thấy anh như thấy chiếc bình sữa, bày tỏ sự thân thiết.

Bạc Cận liếc nhìn anh một cái, đưa tay đỡ một chú mèo con tam thể đến trước mặt Bùi Thời Dịch.

Chú mèo con kêu: “Mi~”

Bùi Thời Dịch không kìm được, mỉm cười nhận lấy chú mèo con.

Bạc Cận tiễn đi một chú mèo nhỏ dính người, lại nhẹ nhàng gỡ con tam thể còn lại trên vai phải, vuốt ve dọc sống lưng của nó, ánh mắt dừng lại trên ba chú mèo trên thảm.

Ánh nắng tốt thế này, thật thích hợp để tìm một nơi mềm mại mà nằm ngủ.

Bạc Cận nhìn sang chiếc ghế sofa bên cạnh, nghĩ bụng nếu có thể nằm nghỉ trên đó một chút thì thật tuyệt.

Bùi Thời Dịch bế chú mèo con, cúi người cười nói chào Vân Triều: “Xin chào Vân Triều, tôi là Bùi Thời Dịch.”

Vân Triều đứng dậy, đuôi lại quấn quanh phía trước, rất lịch sự đưa chân trước ra đáp lại: “Chào anh, tôi là một giống mèo sư tử, tên là Vân Triều. Trước đây có nhận được tin của Đản Hoàng, nghe nói anh sẵn sàng hướng dẫn tu luyện nên tôi đã đến, vậy tôi có thể trao đổi về tu luyện với anh vào giờ tan làm không?”

Vân Triều rõ ràng là một con mèo rất ưa sạch sẽ, đã vượt đường xa mà vẫn giữ được dáng vẻ gọn gàng, đệm thịt cũng không dính chút bụi, hồng hào đáng yêu.

Bùi Thời Dịch hơi cúi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy chân trước của Vân Triều: “Dĩ nhiên là được.”

Sinh vật quý hiếm này mặc dù sống bao năm trong núi, nhưng mỗi cử chỉ đều lịch thiệp, không thua kém gì những "quý ông" ngoài kia.

Bạc Cận nhẹ nhàng nắm lấy móng chân của chú mèo con tam thể, thầm nghĩ: Đúng là họ hàng của Long Tước, chỉ cần phủi lông là có thể làm màn “Phượng hoàng xòe đuôi.”

...

Tiểu kịch trường:

Bùi Thời Dịch: Bản tọa phong độ ngời ngời, như ngọc mài dũa…

Bạc Cận: Tóm lại là - Phượng hoàng xòe đuôi.

Bùi Thời Dịch (nắm lấy cổ áo): Có phải anh muốn đánh nhau không?

Tác giả: Ôm cô mèo Vân Triều xem kịch hay.

...