Tôi Mở Quán Cà Phê Mèo Sau Khi Sống Lại

Chương 15: Cấp đỏ

“Nhưng cũng là tốt rồi, nếu không nhờ họ cho ăn, mùa đông chẳng biết có bao nhiêu mèo bị chết rét.”

Bùi Thời Dịch nhẹ nhàng xoa đầu Đồng Tiền.

Đồng Tiền nhìn Bùi Thời Dịch, đôi mắt tròn xoe long lanh nước: “Ông chủ, anh có trả lương không? Tôi nghèo lắm, xã hội này mà không có tiền thì không nhúc nhích nổi…”

Bùi Thời Dịch hoàn toàn không ngờ rằng đây lại là một kẻ lắm lời, bị Đồng Tiền kéo lại tuôn ra một mớ “kinh nghiệm nghèo khổ.” Cuối cùng, thủ tục đánh giá mức độ nguy hiểm của Bùi Thời Dịch cũng hoàn thành, Long Tước dẫn người đi kiểm tra quán cà phê mèo, mới giải cứu anh thoát khỏi trận than thở ấy.

Cả nhóm rời cục quản lý phi nhân loại và hướng đến quán cà phê mèo.

Vừa khi họ rời đi, từ văn phòng đối diện phòng số 07 lao ra một chàng trai tóc trắng, tay cầm hai tờ đơn, không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào căn phòng bên cạnh.

Bảng tên trên cửa ghi “Phòng Tổng Cục.”

Chàng trai tóc trắng đập hai tờ giấy xuống bàn làm việc duy nhất trong phòng.

“Bạc Cận, đừng ngủ nữa! Có chuyện lớn rồi!”

Bạc Cận ngẩng lên, gương mặt đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Chàng trai tóc trắng nói: “Vừa rồi người đánh giá nguy hiểm cho cậu ta, cậu ta được xếp vào cấp đỏ rồi, đỏ đến tím luôn đó!”

Bạc Cận lười biếng nhướng mày: “Tôi biết rồi.”

Ngay cả anh ta cũng không nhận ra chân thân của đối phương là gì, xét về tu vi thì chắc chắn không kém anh.

Chàng trai tóc trắng phát cáu: “Đừng có tỏ ra sống dở chết dở nữa có được không? Cấp đỏ đấy! Chỉ cần vung tay là trời long đất lở, anh nghiêm túc chút đi! Thật sự rất nguy hiểm! Theo quy định, trong ba tháng đầu vừa đến nhân gian, phải có người hàng ngày đến kiểm tra, giám sát hỗ trợ sinh hoạt, đảm bảo không có vấn đề gì.”

Ba tháng là thời gian quan sát, nếu không có vấn đề thì đóng dấu xác nhận ổn định, sau đó không can thiệp vào cuộc sống của đối phương nữa. Còn nếu có vấn đề… thì phải nghĩ cách giải quyết.

Bạc Cận dĩ nhiên hiểu rõ, bản thân anh khi vừa đến nhân giới cũng trải qua quy trình này, nên chẳng buồn liếc mắt: “Vậy cậu cứ cử người đi đi.”

Chàng trai tóc trắng đáp: “Tôi tính toán rồi, ngoài anh ra không ai phù hợp hơn nữa.”

Cuối cùng, Bạc Cận cũng ngước mắt nhìn: “Ý cậu là gì?”

Chàng trai tóc trắng: “Chẳng có ý gì, chỉ là người phải đi kiểm tra là anh thôi.” Đó là một sinh vật cùng cấp độ với sếp lớn đấy, ai dám ngày nào cũng bám theo sau kiểm tra chứ?