Tôi Mở Quán Cà Phê Mèo Sau Khi Sống Lại

Chương 7: Thuận lợi

Bùi Thời Dịch vuốt vuốt ngón tay, lớp mỡ mềm mại của Đản Hoàng mang lại cảm giác an yên đến lạ, bây giờ anh đã hoàn toàn hiểu được văn hóa “ôm mèo” đang thịnh hành, cũng phần nào hiểu được không khí mà khách hàng muốn cảm nhận nhất khi bước vào quán cà phê mèo.

Đản Hoàng ưỡn ngực, cọ cằm lên tay Bùi Thời Dịch, đầy vẻ tự hào, sau đó vẫy đuôi đi gọi điện cho Vân Triều.

Lúc này, đơn xin trợ cấp của Bùi Thời Dịch cũng được phê duyệt, một cuộc gọi từ số điện thoại mà anh để lại được gọi tới.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải là anh Bùi Thời Dịch không?”

Giọng nữ bên kia điện thoại rất dịu dàng.

Bùi Thời Dịch đáp: “Phải, xin hỏi là từ cục quản lý phi nhân loại, phải không?”

Đối phương đáp: “Vâng, đơn xin của anh đã được thông qua. Không biết anh có thời gian để đến cơ quan của chúng tôi trong hai ngày tới không? Chúng tôi sẽ kiểm tra tình trạng của anh, nếu không có vấn đề gì, khoản hỗ trợ sẽ được cấp nhanh nhất có thể.”

Bùi Thời Dịch đáp: “Được, mai tôi có thể qua.”

“Vâng, cục quản lý sẽ làm việc từ tám giờ sáng đến sáu giờ chiều. Xin anh mang bản sao đơn xin và tới phòng 6607, tầng sáu mươi sáu để làm thủ tục.”

Cúp máy, Đản Hoàng cũng ngậm điện thoại chạy lại, phấn khích đến nỗi mỡ bụng rung rinh: “Ông chủ, Vân Triều đồng ý rồi, cô ấy nói ngày kia sẽ tới.”

Như vậy, quán cà phê mèo đã có hai con mèo. Nếu tạm thời chưa mời thêm đủ mèo, anh có thể chỉ mở tầng một và sử dụng tầng hai làm khu vực nghỉ ngơi.

Bùi Thời Dịch nói: “Mọi việc tiến triển thuận lợi, đơn xin hỗ trợ vừa được duyệt, vài ngày nữa xác minh xong, khoản tiền sẽ được chuyển. Còn về sau khi khai trương… chắc là không tệ.”

Đản Hoàng giơ cao đuôi, tán tụng: “Tuyệt đối không thể tệ được! Có ông chủ đây, chúng ta còn chẳng cần quảng bá! Chỉ cần ông chủ và Vân Triều đứng ở cửa thôi, khách chắc chắn sẽ kéo tới nườm nượp!”

Nó thực sự rất phấn khởi. Cái quán cà phê mèo nhỏ bé này đã là nơi nó nương tựa bấy lâu, nhưng quán luôn trong tình trạng khó khăn, thu nhập chỉ đủ sống. Nay đổi chủ, mọi thứ dường như dần tốt hơn.

Bùi Thời Dịch khiêm tốn nói: “Cũng không đến mức vậy… tôi đâu phải con công, không thể đứng trước cửa mà xòe lông… cũng phải chừa đường sống cho các cửa hàng khác chứ.” Dù anh có chút quan hệ với loài công, nhưng chuyện xòe lông thì không làm được.