Sự Trỗi Dậy Của Kẻ Bị Vạn Người Ghét

Chương 7: Thích Trần Nhiên

"Hoài! Đồng! Lại dám cúp máy của tôi!!"

Giọng nam cao vυ't, nghiến răng nghiến lợi vang lên từ ống nghe, dường như cả căn phòng đều rung chuyển.

Hoài Đồng ngậm viên kẹo trong miệng, vị dâu tây dịu ngọt xoa dịu vị giác đang xao động, cơ thể như mềm nhũn ra. Cậu lười biếng nằm co trên sofa, chậm rãi nói: "Bác sĩ Thích, tôi đâu có."

Bác sĩ Thích tên là Thích Trần Nhiên, tự nhận mình là bác sĩ chủ trị của Hoài Đồng (mặc dù Hoài Đồng chưa bao giờ thừa nhận điều đó). Anh ta là "vị bác sĩ nhiệt tình" mà Hoài Đồng gặp được khi vô tình bước nhầm vào "phòng khám dỏm" một năm trước.

Chỉ là khám bệnh nhầm một lần, vậy mà đã bám riết lấy cậu suốt một năm không buông, nếu không phải nhiệt tình thì là gì?

Hoài Đồng ôm gối hình đầu gấu trúc, ngáp một cái.

Người ở đầu dây bên kia dường như đã hít sâu ba bốn lần để bình tĩnh lại mới hỏi: "Hôm nay đã uống thuốc chưa?"

Chai thuốc vẫn còn trong túi, nhưng Hoài Đồng không chút do dự đáp: "Rồi."

"Thật không?" Thích Trần Nhiên cười như không cười.

Mặt Hoài Đồng không đổi sắc, lại ném một viên kẹo vào miệng: "Đúng vậy."

Ngay khi cậu vừa dứt lời thì cửa bỗng vang lên tiếng gõ. Đồng thời, giọng Thích Trần Nhiên cũng vang lên ngoài cửa: "Hoài Đồng, tôi biết cậu ở trong đó. Hoặc là mở cửa, hoặc là tôi phá cửa vào."

Nhớ đến cách Thích Trần Nhiên phá cửa, Hoài Đồng nhíu mày.

Rõ ràng, cánh cửa cũ kỹ của căn hộ thuê không thể chịu nổi sự tháo dỡ bạo lực lần thứ hai của bác sĩ Thích.

Vì tiết kiệm khoản tiền sửa cửa còn lại, Hoài Đồng thở dài, đành chịu thua, lê dép đi mở cửa.

Cửa mở ra, Hoài Đồng dựa vào khung cửa. Cậu vén lọn tóc đen trước trán, cụp mắt xuống, "Có chuyện gì?"

Giọng điệu nhàn nhạt lại lạnh lùng, một bộ dạng không muốn cho người ta vào cửa.

Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, toát lên vẻ bất cần đứng ngoài cửa. Tóc ngắn, lông mày kiếm, mắt sáng, môi mỏng, ngũ quan góc cạnh. Đuôi mắt hẹp dài, mí mắt khép hờ, khi nhìn người khác vô cớ toát ra một vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ tà mị.

Bộ mặt này không giống bác sĩ, mà giống trùm xã hội đen hơn.

Dễ dàng dọa khóc trẻ con.

Hoài Đồng không định cho anh ta vào, anh ta cũng không tỏ vẻ tức giận.

Trong mắt anh ta, hành vi của Hoài Đồng chẳng khác nào một con nhím đang đối mặt với kẻ lạ, theo bản năng dựng hết gai lên để bảo vệ mình.