Sau Khi Bị Toàn Mạng Bôi Đen, Tôi Không Phải Người Nữa

Chương 18

EDIT: HẠ

Lận Cửu mở cửa vào tiệm, lấy một thẻ gỗ ra, treo ở trước cửa cửa hàng.

Mọi người vừa thấy thời gian bán hàng, cơm trưa 11 giờ bắt đầu, 1 giờ kết thúc, đây căn bản không phải là thái độ của người buôn bán.

Người tính tình không tốt, trực tiếp xoay người bỏ đi, thời gian của bọn họ không quý giá sao? Có mỹ vị nào mà bọn họ chưa ăn qua? Bọn họ chưa từng thấy cửa hàng nào kiêu ngạo như vậy, đi thôi.

Xe chặn đường rốt cuộc đã bắt đầu di chuyển, có một nửa số người đã lựa chọn rời đi.

Những người còn lại không phải có thời gian, thì chính là bị tính cách của ông chủ hấp dẫn, ông chủ càng có cá tính, bọn họ càng tò mò rốt cuộc là cái dạng mỹ vị gì mới có thể khiến kẻ bắt bẻ như Giang Khả cũng phải khen ngợi.

Lận Cửu lấy phấn ra viết, bắt đầu viết thực đơn hôm nay trên bảng đen:

Cơm hải sản (Cỡ nhỏ) /298 tệ

Cơm hải sản (Cỡ vừa) /1098 tệ

Cơm hải sản (Cỡ lớn) /3998 tệ

Cháo gạch cua (1 người) /1698 tệ

Cháo gạch cua (2 người) /2998 tệ

Sashimi thịt nguội ( tiêu chuẩn) /8998 tệ

Lận Cửu mở cửa, đặt bảng đen ở trước cửa, phát hiện ông cụ ngồi xe lăn đã rời đi, cậu lại lần nữa đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.

Người chờ ở bên ngoài, vừa thấy chỉ có ba loại món ăn, hơn nữa giá cả đều không thấp, những người này có người không quá thích ăn, cho nên lại có một bộ phận người rời đi, mấy người còn lại đều tràn đầy lòng hiếu kỳ, bọn họ vừa có tiền vừa có thời gian, bọn họ chờ được.

Lận Cửu ở phòng bếp bận rộn đâu vào đấy, thời gian vừa tới, cậu mở cửa cửa hàng, bắt đầu buôn bán.

Khiến Lận Cửu ngoài ý muốn chính là, ông cụ ngồi trên xe lăn lại xuất hiện, hơn nữa còn xếp ở vị trí thứ nhất, được một người đàn ông phong phạm tinh anh đẩy vào trong quán.

Lận Cửu lên tiếng nhắc nhở, “Mời xem quy định dùng cơm trước, sau đó gọi món ở quầy bar.”

Người tiến vào đều bị bốn quy định dùng cơm này làm cho kinh sợ, đây là thủ tục bá đạo gì? Không hẹn trước không mang ra ngoài thì thôi đi, không cho order món cũng có thể lý giải, dù sao ở một số nhà hàng tư nhân cũng có quy định này, nhưng không hỏi nguyên liệu nấu ăn là cái quy định gì? Nếu không hỏi làm sao bọn họ biết chính mình sẽ ăn cái gì?

Có người không chấp nhận được, lập tức xoay người rời đi.

Lận Cửu không thèm để ý, thủ tục dùng cơm đặt ở nơi đó, khẳng định sẽ có người chấp nhận, có người không thể tiếp nhận, rất bình thường.

Ông cụ nói: “Các món hôm nay, tôi đều muốn một phần.”

Lận Cửu: “Ngài ăn một mình sao? Một người không thể ăn hết được, cửa hàng không cho phép lãng phí.”

Ông cụ bỗng nhiên cười, “Hai người, tôi và thư ký của tôi, cậu chuẩn bị đi.”

Thư kí Kim đã đẩy ông cụ Tống vào chỗ ngồi, ông cụ tống tự đứng lên ngồi vào ghế sô pha, chân ông không phải không thể đi đường, mà do lớn tuổi, chức năng tì vị dần dần suy yếu, khiến cho hai chân vô lực, đi đường dễ dàng bị ngã, tuổi này bị ngã sẽ là chuyện lớn, lúc này Tư Tự mới tận lực khuyên ông ngồi xe lăn.

Lận Cửu cũng phát hiện chân của ông cụ không bị thương, chỉ là khi đứng lên sẽ run rẩy, đứng hơi không vững, nghĩ đến đây hẳn là chứng bệnh của tuổi già, cậu không hỏi nhiều nữa, đi chuẩn bị cơm cho hai người.

Người chấp nhận quy định dùng cơm đều tìm vị trí ngồi xuống, bọn họ đều gọi một phần cơm hải sản lớn, hiển nhiên là đã đói đến tàn nhẫn.

Lận Cửu dựa theo thứ tự gọi món để đưa cơm, đầu tiên là đưa cơm đến bàn ông cụ.

Lận Cửu đặt một bát cơm hải sản cỡ lớn xuống, để trước mặt thư ký Kim, lại tặng thêm một chén canh tôm tươi.

Đặt ở trước mặt ông cụ Tống là phần cháo gạch cua cho một người và một phần sashimi thịt nguội.

Lận Cửu giúp ông cụ mở nắp niêu, mùi hương nồng đậm lập tức bay ra, cháo có màu vàng kim, bên trên còn lốm đốm màu xanh lục.

“Cháo gạch cua bổ thân thể và nuôi dưỡng dạ dày, rất dễ tiêu hóa, ngài ăn cái này tương đối tốt.”

Ông cụ cầm thìa gỗ lên, nếm một ngụm, tối hôm qua Tư Tự đã nói với ông, cháo gạch cua ở cửa hàng Ma Ngư có hương vị rất ngon, còn nói nếu ông cụ có thời gian đến, nhất định phải nếm thử món cháo gạch cua này.

Không nghĩ tới hôm nay vừa tới liền có thể ăn được.

Cháo gạch cua Lận Cửu làm, bên trong đều là gạch và thịt chân của cua càng to, bên trong cũng có thịt tôm sừng nghiền nhỏ, mùi hương của gạo Ngọc Tủy cực kỳ nồng đậm, mềm mại thơm ngọt, hương vị thực kinh diễm.

Chỉ cần một ngụm, ông cụ Tống liền biết, tay nghề của người thanh niên này rất khó lường.

Ông cụ Tống lại nhìn sashimi thịt nguội, liếc mắt một cái liền nhận ra thịt Ngân La Ngư, ông đã thấy cháu ngoại ăn loại thịt này rất nhiều lần, chính mình lại chưa từng nếm thử, hôm nay tới đây, có thể tận tình nhấm nháp, loại cá có thể khiến cho cháu ngoại khang phục, rốt cuộc có mùi vị như thế nào.

Gắp một miếng thịt Ngân La Ngư đã được cắt mỏng lên, không chấm gia vị, trực tiếp bỏ vào trong miệng.

Ông cụ Tống tinh tế nhấm nuốt, vị rất ngon, chất thịt tinh tế lại mềm xốp, mang theo hương vị tươi ngon mới mẻ chỉ có cá biển mới có, hương vị lại ngon hơn cá biển rất nhiều.

Thực kỳ diệu, ăn một ngụm vào bụng, đúng là một việc cực kỳ hưởng thụ, gân cốt kinh mạch cả người dường như đều được giãn ra, toàn thân thoải mái, cực kỳ thư giãn.

Đây không chỉ là hưởng thụ vị giác, mà là hưởng thụ cả về thân thể lẫn tinh thần.

Đối với người cả ngày đều bận rộn mà nói, ngồi xuống ăn một bàn tràn đầy mỹ vị như vậy, bất luận là vị giác, thân thể, tâm hồn đều có thể được thả lỏng.

Đúng là rất xứng với lời khen “Mỹ Thực trong mơ”.

Ông cụ Tống không nhanh không chậm nhấm nháp mỹ thực, Lận Cửu lại đi tiếp đãi khách hàng khác.

Từng phần cơm hải sản và canh tôm tươi được đưa ra, trong tiệm thực an tĩnh, chỉ còn dư lại thanh âm ăn cơm.

Mỗi người đều đang chuyên tâm nhấm nháp mỹ thực, không rảnh để nói chuyện, đến lúc tính tiền, mọi người đều không tiếc khen một câu “Mỹ vị”, thuận tiện bắt đầu châm nến cho những người rời đi khi nãy, hy vọng bọn họ sẽ không hối hận.

Trình Nhất Nhiễm đẩy cửa đi vào, chỗ ngồi trong tiệm cơ hồ đã bị ngồi đầy, cô có hơi kinh ngạc.

Cô đi đến trước quầy bar, do dự không biết nên mở miệng như thế nào.

Lận Cửu ngẩng đầu, nhận ra cô là một trong hai cô gái đến dùng bữa tối hôm qua, “Chào cô, cô muốn gọi món gì?”

Trình Nhất Nhiễm có hơi xấu hổ, “Cái kia, tôi có thể hỏi một chút, món canh anh đưa tới hôm qua làm từ nguyên liệu gì không?”

Lận Cửu mặt vô biểu tình, “Mời xem mục ba trong quy định dùng cơm.”

Trình Nhất Nhiễm đương nhiên biết quy định không được hỏi nguyên liệu nấu ăn.

Cô càng cảm thấy xấu hổ, “Tôi biết, tôi chỉ là, chỉ là muốn hỏi bên trong có thứ gì, muốn tự mình làm thử.”

Lận Cửu nói thẳng, “Cô không làm được.”

Không có nguyên liệu nấu ăn của Ma Hải, không thể làm ra mỹ thực của vị diện Ma Hải.

Mặt Trình Nhất Nhiễm có chút hồng, “Tôi biết khẳng định không thể làm ra hương vị giống như trong tiệm, nhưng hiệu quả giống nhau là được. Tôi, hàng năm tôi đều bị đau bụng kinh, mỗi lần nghỉ lễ đều sẽ đau đến chết đi sống lại, thẳng đến khi thời gian hành kinh kết thúc tôi mới hết đau, lúc đi học rất ảnh hưởng đến học tập, đi làm thì lại ảnh hưởng đến công việc, tôi đã thử uống rất nhiều loại thuốc, cũng thường xuyên điều trị, nhưng không có hiệu quả. Tối hôm qua sau khi ăn xong bát canh kia, lúc ấy tôi cảm thấy bụng không còn đau nữa, ăn xong trở về cũng hoàn toàn không cảm thấy đau, vốn dĩ hôm nay hẳn là phải xin nghỉ, kết quả hoàn toàn không cảm thấy không thoải mái, buổi sáng tôi vẫn luôn đi làm, đến giờ nghỉ trưa tôi mới bớt thời gian tới đây hỏi, muốn học để chính mình làm.”

Lận Cửu vẫn lắc đầu, “Cô không mua được nguyên liệu nấu ăn, không làm ra được công hiệu như vậy.”

“Vậy cậu mua nguyên liệu nấu ăn ở đâu?” Có thực khách bắt chuẩn thời cơ hỏi thăm tin tức.

Khuôn mặt Trình Nhất Nhiễm lập tức đỏ bừng.

Trong quán rất yên tĩnh, tuy rằng Trình Nhất Nhiễm đã hạ giọng, nhưng vẫn bị người khác nghe được.

Lận Cửu nói: “Con đường độc nhất vô nhị, không thể tiết lộ.”

Thực khách chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không trông cậy có thể nghe được tin tức hữu dụng gì.

Trình Nhất Nhiễm không có biện pháp, nếu không mua được nguyên liệu nấu ăn, cho dù biết cách chế biến cũng không làm ra được.

“Vậy, tôi chỉ mua một bát canh được không?”

“Canh là hàng tặng, không bán lẻ.” Nguyên tắc của cửa hàng, không thể phá hỏng.

EDIT: HẠ

“Ông chủ không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, cẩn thận về sau không tìm được bạn gái, cô gái nhỏ tới chỗ của tôi này, tôi mời cô ăn một bữa.” Có thực khách trêu ghẹo nói.

Trình Nhất Nhiễm liên tục nói cảm ơn, nói không cần.

Lận Cửu nói: “Chén canh hôm qua hẳn là đã đủ rồi, về sau lại đau, cô có thể tới đây, không ăn thường xuyên cũng không sao cả.”

Trình Nhất Nhiễm đành phải rời đi trước, chỉ có phần cơm hải sản cỡ lớn mới được tặng thêm một bát canh tôm tươi, giá của một phần cơm hải sản cỡ lớn cơ hồ bằng một tháng tiền lương của cô, cô không ăn nổi, cũng luyến tiếc không ăn.

Ông cụ Tống cũng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, thấy cô gái rời đi, ông cầm lấy bát canh của thư ký Kim quan sát một chút, thấy trong chén canh có hai cây nấm nhỏ màu đỏ, không biết là chủng loại gì, cư nhiên có hiệu quả tốt như vậy.

Giống như thịt Ngân La Ngư, đối với Tư Tự cũng là dựng sào thấy bóng*, trước đó ông cụ Tống nghe nói người bán cá tự đi câu Ngân La Ngư, vậy thì chẳng lẽ nguyên liệu nấu ăn cũng do ông chủ tự mình đi bắt, đi hái về?

*Dựng sào thấy bóng: là một câu thành ngữ Trung Quốc, khi dựng sào dưới ánh nắng, ngay lập tức sẽ thấy được bóng của nó. Câu này ẩn dụ cho việc làm một việc gì đó có kết quả ngay lập tức, thường dùng để mô tả một biện pháp nào đó cho ra hiệu quả tức thì. (Theo baidu)

Ông cụ Tống nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy khá có lý, trước đó chủ quán biến mất hơn mười ngày, sau đó lại nghe nói ông chủ đi nhập hàng, sau khi trở về liền mở cửa hàng Ma Ngư.

Ông cụ Tống cảm thấy, nơi này không nên gọi là “Cửa hàng Ma Ngư”, mà nên sửa tên thành “Nhà bếp tư nhân Ma Ngư”.

Ông chủ có yêu cầu cao đối với nguyên liệu nấu ăn như vậy, giá cả cũng không thấp, món ăn thì không cần phải nói, ít đến đáng thương, thật sự xứng với ba chữ “Bếp tư nhân”.

Ông cụ Tống quyết định về sau sẽ hỏi cháu ngoại, nếu ông chủ Ma Ngư đồng ý, ông cụ có thể đầu tư, giúp ông chủ Ma Ngư mở rộng kinh doanh, chỉ cần đừng đóng cửa, như vậy có thể hoạt động ổn định trong thời gian dài.

Cháu ngoại phải dựa vào đồ ăn nơi này để sống qua ngày, cửa hàng này tuyệt đối phải tiếp tục kinh doanh.

Vừa tới thời gian, Lận Cửu không nhận khách nữa.

Tiễn nhóm khách hàng cuối cùng rời đi, Lận Cửu đóng cửa hàng, thu dọn chén đũa, đưa vào phòng bếp sêu trí năng để rửa sạch và tiêu độc.

Lận Cửu không cho rằng, việc buôn bán của cửa hàng sẽ vô duyên vô cớ tốt lên, hẳn là đã có người tuyên truyền giúp cậu, người có khả năng lan tỏa lớn như vậy, trừ Tư Thần và Giang Khả ra, cậu không nghĩ ra người khác.

Lận Cửu dọn dẹp tầng một sạch sẽ, bày biện chỉnh tề, chuẩn bị đi đến đại lý bán xe xem xe đạp.

Mới ra cửa, liền thấy Trần Đông đứng ở trước cửa quán mì Trần Ký.

Trần Đông có dáng người trung bình, mập mạp nhưng chắc nịch, từ lúc mở tiệm, Lận Cửu đã gặp người này vài lần, mỗi lần thấy cậu, Trần Đông đều quay đầu đi vào tiệm, cũng không nói chuyện, lần này thấy Lận Cửu, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười, lại chủ động mở miệng trò chuyện.

“Ông chủ Lận mới vừa khai trương, việc làm ăn đã tốt như vậy, có phải có rất nhiều bạn bè không?”

“Còn tốt.” Nếu Tư Tự và Giang Khả là bạn của cậu thì xem như cậu có rất nhiều bạn.

Trần Đông chép miệng, “Giá cao như vậy, còn có nhiều người tới ăn thế, cậu làm ăn rất được nha.”

Lận Cửu không biết phải đáp lại thế nào, cũng không hiểu vì sao Trần Đông lại đột nhiên chủ động nói chuyện với mình.

Lận Cửu vội vã rời đi, “Ngài còn có việc gì sao?”

Trần Đông thấy cậu muốn đi ra ngoài, “Hiện tại mới hơn một giờ chiều, cậu không buôn bán nữa sao?”

Lận Cửu: “Tôi chỉ mở cửa đến một giờ.”

Trần Đông cười ha hả nói: “Kỳ thật tôi muốn hỏi một chút, cậu nhập hải sản từ đâu thế? Nghe nói hải sản cực kỳ mới mẻ?”

Trần Đông vẫn luôn đi loanh quanh ở bên ngoài, nghe khách hàng đi ra khỏi cửa hàng Ma Ngư nhắc mãi hải sản trong quán mới mẻ thế nào, ngon miệng ra sao, ông ta bắt đầu nổi lên tâm tư.

Hải sản ở thành phố A đều là hải sản được vận chuyển từ các thành phố ven biển tới, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất để vận chuyển, cũng không thể mới mẻ tươi ngon như lúc vừa mới bắt được, Trần Đông hoài nghi ông chủ cửa hàng Ma Ngư hẳn là có biện pháp riêng để mua được hải sản thượng đẳng, cho nên mới thử hỏi một chút.

Trần Đông dò hỏi, cũng khiến Lận Cửu ngộ ra, mỗi ngày cậu đều tay không tới tiệm, trong tiệm lại vẫn luôn có hải sản, còn tươi ngon như vậy, người có tâm khẳng định sẽ hoài nghi, tỷ như Trần Đông ở cách vách.

Nếu tiếp tục như thế thì không ổn, Lận Cửu cảm thấy phải nghĩ biện pháp, ít nhất phải làm một chút thủ đoạn che mắt.

Lận Cửu đang nghĩ việc khác, lại khiến Trần Đông hiểu lầm, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cậu không muốn nói cũng không sao.”

Nói xong, xoay người đi vào quán mì Trần Ký.

Lận Cửu: “…….”

Hiểu lầm cũng tốt, vừa vặn cậu còn chưa nghĩ ra nên lừa dối người ta kiểu gì.

Lận Cửu đi bộ rời khỏi phố cũ, trong lòng vẫn đang suy nghĩ phương pháp giải quyết.

Di động vang lên, người gọi cư nhiên là Sang Tinh bên kia.