Sau Khi Bị Toàn Mạng Bôi Đen, Tôi Không Phải Người Nữa

Chương 16

EDIT: HẠ

Tư Tự click mở video, nhìn người trẻ tuổi đội mũ đeo khẩu trang, bị một người đàn ông mặc tây trang ngăn lại trên đường, cậu muốn chạy, người đàn ông tây trang chặn đường, sau đó trực tiếp động thủ kéo người đi, còn muốn chạm vào túi trong tay cậu, một đám người lao ra khỏi tiệm châu báu Lam Tước, bảo vệ kéo người đàn ông tây trang ra, một người khác nhanh chóng che chở người trẻ tuổi vào tiệm, có không ít người vây xem, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Khó trách Văn Khâm lại hoài nghi người nọ là Lận Cửu, mái tóc dài nhu thuận của cậu có độ công nhận rất cao, cho dù cậu đeo khẩu trang cũng không giấu được.

Tư Tự gọi điện cho Kỷ An Sâm, hỏi hắn chuyện video, vì sao lại không đè chuyện này xuống.

Kỷ An Sâm: “Tôi từng hỏi cậu ấy có muốn tôi hỗ trợ đè việc này xuống không, cậu ấy nói không cần, tôi cũng không biết có phải cậu ấy muốn video này được càng nhiều người biết càng tốt hay không, nếu thân phận của cậu ấy bị vạch trần, khẳng định sẽ có rất nhiều thương nhân châu báu tới tìm cậu ấy…..”

“Cậu ấy sẽ không muốn để người khác biết, nhanh chóng đè chuyện này xuống, đừng để nó lên men.” Tư Tự cắt đứt điện thoại, không chờ Kỷ An Sâm bên kia ra tay, anh đã sắp xếp người đi áp tin tức này, hy vọng còn kịp.

Không trong chốc lát, Kỷ An Sâm lại gọi điện tới, “Sao cậu lại biết cậu ta không muốn để người khác biết? Cậu quen cậu ta sao?”

Tư Tự: “Nếu cậu ấy muốn để người khác biết, vậy còn che chắn kín như vậy làm gì?”

Kỷ An Sâm nghĩ nghĩ, “Không đúng, vẫn có chỗ nào đó không đúng. Hôm nay cậu ta tới đây, là tới trả tiền cho tôi, cậu ấy không cần khoản tiền chuyển thêm của tôi, thái độ cực kỳ kiên quyết. Tôi nói với cậu ta đây là ý tứ của người lớn trong nhà, tôi không thể cự tuyệt, cậu ta liền do dự. Sau đó tôi nhắc tới em họ bị bệnh, mỗi đêm đều không ngủ ngon, Hắc Tinh Châu cũng có hiệu quả với em họ, sau đó cậu ta cư nhiên lại đưa cho tôi 12 viên, nói khoản tiền chuyển bổ sung kia sẽ thanh toán cho 12 viên Hắc Tinh Châu này, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?”

Tư Tự cười một tiếng, “Không kỳ quái.”

Video anh công bố trên weibo, có lẽ Lận Cửu đã xem rồi, cậu ấy hẳn là cũng đã đoán được vị ‘em họ’ kia là ai.

“Nói thật, có phải cậu quen biết cậu ta không? Nếu quen biết, giới thiệu giúp anh một chút đi, anh đã đưa ra đề nghị muốn mua quyền tiêu thụ độc quyền Hắc Tinh Châu từ cậu ta vài lần, cậu ta đều cự tuyệt, hiện tại mỗi ngày anh đều lo lắng cậu ta sẽ bán Hắc Tinh Châu cho nhà khác, Lam Tước chúng ta vất vả lắm mới đánh ra được chút danh tiếng, nếu để cậu ta bán cho người khác, không phải anh đã đi làm áo cưới cho người khác rồi sao?” Kỷ An Sầm buồn rầu.

“Hẳn là cậu ấy sẽ không làm vậy.” Tư Tự nói, “Đi áp tin tức kia trước đi, đừng quan tâm đến những thứ này.”

“Đã phái người đi xử lý rồi, anh là người không muốn thân phận của cậu ta bị bại lộ nhất.” Kỷ An Sâm chắc chắn nói: “Quả nhiên cậu quen biết cậu ta, rốt cuộc cậu ta là ai? Giới thiệu giúp anh đi.”

“Việc này còn phải xem cậu ấy có đồng ý hay không, nếu cậu ấy không muốn để anh biết thân phận, vậy thì đừng cưỡng cầu.”

Hai nhà đồng thời ra tay, độ hot của video này rất nhanh đã bị áp xuống, video cũng bị yêu cầu xóa bỏ, tin tức “Thương nhân bán Hắc Tinh Châu” cũng rất nhanh đã mai danh ẩn tích trên mạng, tốc độ nhanh đến mức ngay cả đương sự Lận Cửu cũng không biết có một video vô cùng hot liên quan đến mình, sau đó đột nhiên biến mất.

Lận Cửu ở trong tiệm cắt hoa, cắm hoa.

Bà chủ cửa hàng giặt quần áo nói không sai, hoa tươi rất dễ héo, cậu đã rút hoa khỏi lãng hoa, mua vài cái bình hoa về, tính toán chăm sóc những bông hoa này, có hệ thống giữ gìn, hẳn là có thể giúp những bông hoa này sống lâu thêm một đoạn thời gian.

Buổi tối Tư Tự lại đến chỉ nhìn thấy hai lãng hoa xấu hề hề được bày bên cửa sổ, những lãng hoa khác đều không còn bóng dáng.

“Giữa trưa tôi tới đây, cho rằng hai lãng hoa này vốn có dáng vẻ như vậy, kết quả hỏi Lận Cửu mới biết, hoa tươi đã bị người rút đi rồi, đám người này rốt cuộc nghĩ cái gì mà làm như vậy, tôi cảm thấy Lận Cửu mở cửa hàng ở chỗ này sẽ bị mọi người khi dễ.” Giang Khả đi theo cọ cơm, bởi vì hắn phát hiện, đi theo Tư Tự sẽ được ăn nhiều hải sản hơn.

Hai người vào cửa, liếc mắt đã thấy trong tiệm bày không ít bình hoa, mỗi bàn có một lọ, trong ngăn gỗ, quầy thu ngân, quầy bar, nơi nào có thể đặt bình hoa đều được đặt một bình, kích thước bình hoa không đồng nhất, hình dáng bó hoa cũng khác nhau, ít nhất nhiều hoa như vậy cũng không khiến người ta cảm thấy nhạt nhẽo.

Lận Cửu ngước mắt, thấy Tư Tự đi vào, không dám nhìn chằm chằm, chỉ liếc mắt một cái rồi nhanh chóng rời mắt đi, “Đi vào phòng trước đi, rất nhanh sẽ có đồ ăn.”

Phòng bếp sương mù mờ mịt, động tác Lận Cửu đâu vào đấy, mỗi động tác đều lưu loát tự nhiên, phảng phất đã làm qua vô số lần, nhìn cậu chuẩn bị món ngon, là một việc đặc biệt hưởng thụ.

Tư Tự đeo khẩu trang, không thể nhìn thấy biểu tình, nhưng đôi mắt lộ ra ngoài rõ ràng mang theo ý cười.

Giang Khả bò lên trên quầy bar, “Hôm nay chúng tôi còn chưa gọi món, sao cậu biết chúng tôi muốn ăn gì? Chẳng lẽ có món mới?”

“Hôm nay khai trương, cảm ơn lãng hoa của các anh, tôi cố tình chuẩn bị món mới cho hai người.” Nguyên liệu nấu ăn có hạn, lại có thể chế biến ra rất nhiều món, cùng một loại nguyên liệu nấu ăn, đổi cách chế biến, hương vị cũng sẽ khác nhau.

Giang Khả kinh ngạc, “Thì ra mấy lãng hoa này là do A Tự đưa tới? Sao cậu không nói cho tôi? Chúng ta có thể gửi cùng nhau nha.”

Tư Tự cười khẽ, “Gửi lãng hoa giống nhau sao?”

“Giống nhau cũng có sao đâu.” Giang Khả không rõ, tặng lãng hoa giống nhau thì làm sao.

Đương nhiên không được, Tư Tự không muốn tặng Lận Cửu lãng hoa giống người khác.

Tư Tự đứng trước quầy bar, “Có cần hỗ trợ không?”

Lận Cửu hạ đao lệch, thiếu chút nữa đã cắt lên ngón tay, “Không cần, các anh đi về phòng trước đi, tôi làm rất nhanh.”

Tư Tự nhìn ra Lận Cửu đang mất tự nhiên, không muốn ảnh hưởng đến cậu, anh đi vào phòng trước chờ đợi.

Thực mau, Lận Cửu mang theo một cái khay lớn đi vào, đồ ăn phong phú làm Giang Khả trợn mắt há hốc mồm.

Lận Cửu đặt nồi thịt hầm xuống, đặt lên trên lót nồi bằng trúc, mở nắp nồi ra, mùi hương theo hơi nóng phiêu tán khắp nơi. “Cháo gạch cua mềm mại dễ tiêu hóa, rất tốt cho dạ dày.”

Cháo gạch cua có màu vàng óng, bên trên điểm xuyết một chút màu xanh lục, mùi hương bay tới đã khiến người ta chảy nước miếng.

Lận Cửu lấy muỗng gỗ ra, múc hai chén, đặt ở trước mặt Tư Tự và Giang Khả.

Tiếp theo Lận Cửu bưng ra một cái đĩa bằng đá hình chữ nhật, trên đĩa đá đặt hai cái chân cua đã nướng sẵn, chân cua quá lớn, hai cái chân cơ hồ chiến trọn cả cái đĩa bằng đá, vỏ cua đã được tách ra, lộ ra thịt chân cua trắng bóng ở bên trong, phía trên còn được rưới một tầng sốt đặc sệt, chỉ ngửi mùi thôi đã khiến người ta ngứa ngáy ngón tay.

“Chân Cua nướng tương.”

Lận Cửu lại lấy hai cái vỏ sỏ lớn bằng bàn tay ra, trong bỏ sò đựng đầy canh loãng, trong canh đặt một miếng thịt sò Hắc Tinh, trên thịt sò còn điểm xuyết mấy viên trứng cá muối màu lựu đỏ.

“Canh thịt sò rải trứng cá.”

Lận Cửu đặt một phiến đá đen xuống, kẹp một miếng thịt Ngân La Ngư đặt lên phiến đá, lập tức phát ra một tiếng “xèo xèo”, mùi thịt nướng bay ra, Lận Cửu dùng kẹp gỗ nhẹ ấn lên miếng thịt Ngân La Ngư, lật sang mặt khác, thịt cá đυ.ng tới phiến đá trở nên vàng rộm xốp giòn, tiếp tục ấn nhẹ, sau đó đặt lên trên đĩa, lấy nước sốt tính chất đặc biệt ra, dùng chổi nhỏ chấm một chút rồi quét lên thịt Ngân La Ngư nướng.

“Ngân La nướng đá phiến.”

Cuối cùng Lận Cửu đặt hai cái chén nhỏ tinh xảo xuống, đừng nhìn chén này nhỏ, bên trong lại chứa rất nhiều thứ, bên trong có một thìa cơm Ngọc Tủy, một mảnh nhỏ lá Thanh La, sau đó là một mảnh nhỏ thịt Ngân La Ngư, phần thịt đuôi của tôm sừng, ba viên trứng cá Thạch Khô, xối lên nước chấm đặc chế.

Một chén nho nhỏ, mùi vị phong phú, trình tự rõ ràng.

“Cơm sashimi thập cẩm.”

Lận Cửu nắm rất chắc lượng đồ ăn, đảm bảo bọn họ có thể ăn hết, có thể ăn no, không đến mức lãng phí.

Dọn xong đồ ăn, Lận Cửu để bọn họ nhấm nháp.

Xem ra đêm nay tôi tới là đúng, đi theo A Tự quả nhiên có đồ tốt để ăn, nhìn một bàn đầy đồ ăn này, tôi có chút ghét bỏ Bách Khả Loan của tôi thì phải làm sao bây giờ?”

EDIT: HẠ

Giang Khả kích động móc di động ra, răng rắc răng rắc chụp mấy tấm ảnh, lấy về để Phương Càn Khôn xem, đều là đầu bếp, vì sao Lận Cửu người ta làm đồ ăn, vừa tinh xảo đẹp mắt, vừa có hương vị tuyệt diệu như vậy, bọn họ vì sao không làm được?

Lận Cửu đeo khẩu trang, không nhìn ra biểu tình, lỗ tai lộ ở bên ngoài lại lặng lẽ đỏ lên.

Tư Tự cười nói: “Ngồi xuống cùng ăn đi.”

“Các anh ăn trước đi, tôi còn đang bận.”

Lúc này nghe được tiếng rung chuông, Lận Cửu cầm khay đi ra ngoài, nhìn thấy trong cửa hàng xuất hiện hai cô gái trẻ tuổi.

“Anh là ông chủ sao?”

Hai cô gái rất king ngạc, ông chủ thân cao chân dài, dáng người cực đẹp, có dáng người đẹp như vậy, lớn lên nhất định sẽ không kém, đáng tiếc ông chủ đeo khẩu trang, không nhìn thấy được diện mạo, nhưng mái tóc dài kia thật sự rất bắt mắt, ông chủ tùy tiện buộc hờ mái tóc dài, rất có phong thái tùy tiện lại tiêu sái.

“Chào hai người, tôi là ông chủ của Ma Ngư.” Lận Cửu đi vào phòng bếp.

Thanh âm cũng cực kỳ dễ nghe!

Hai cô gái đều là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, đúng là tuổi tác thích trai đẹp.

Hàn Diêu Diêu đi đến quầy bar, cười hì hì nói: “Chúng tôi ở cách vách, mới vừa tan làm về nhà, tính toán đi ra ngoài ăn cơm, nghe bác Từ nói cách vách vừa mở một cửa hàng hải sản, trang trí rất đẹp mắt chỉ là giá có hơi đắt, chúng tôi liền tới nhìn xem sao giá cả lại đắt như vậy.”

Lận Cửu ý bảo cô gái nhìn bức tường bên phải, “Mời xem thủ tục dùng cơm.”

Hai cô gái sửng sốt, xoay người bắt đầu xem, sau đó sắc mặt cả hai đều cổ quái, “Ông chủ rất có cá tính.”

Lại nhìn cái bảng đen ghi thực đơn, chỉ có cơm hải sản, còn có ba loại giá cả.

“Oa, quả nhiên rất đắt!”

Hàn Diêu Diêu cười hỏi: “Ông chủ, cơm hải sản nhà anh có ngon không? Đắt như vậy, hẳn là có thể đảm bảo hương vị đi?”

Lận Cửu nói: “Việc này còn phải do các cô định đoạt, tôi nói không tính.”

Hàn Diêu Diêu ghé vào trên quầy bar, “Ông chủ, anh lớn lên thế nào? Nếu đẹp trai, cho dù tháng này phải ăn đất, tôi cũng phải gọi một phần cơm hải sản cỡ lớn, anh tháo khẩu trang để chúng tôi nhìn được không?”

Trong phòng, Tư Tự dừng chiếc đũa.

Trong tiệm rất an tĩnh, hiệu quả cách âm trong phòng cũng không cao, đối thoại bên ngoài truyền vào phòng rất rõ ràng.

Tư Tự nghe Lận Cửu trả lời, “Một bát cơm hải sản không thể ăn trong một tháng, tốt nhất nên chi tiêu theo khả năng.”

Tư Tự cười cười, tiếp tục ăn cơm.

Hàn Diêu Diêu phồng má, “Cho nên nói, sao cơm hải sản của anh lại đắt như vậy? Chúng ta dù sao cũng là hàng xóm, anh có thể giảm giá cho chúng tôi không?”

Lận Cửu chỉ vào thủ tục dùng cơm ở tường đối diện, “Không mặc cả.”

Hàn Diêu Diêu ra vẻ khoa trương, “Oa, ông chủ nhẫn tâm với con gái như vậy, cẩn thận về sau không có bạn gái nha.”

Lận Cửu không nói tiếp nữa.

Hàn Diêu Diêu cố ý đùa cậu, “Nếu không, anh giới thiệu cơm hải sản của anh có những loại hải sản gì đi?”

Lận Cửu chỉ về phía tường đối diện, để cô gái tự nhìn điều thứ ba trong quy định, không hỏi nguyên liệu nấu ăn.

Hàn Diêu Diêu không nhìn thủ tục dùng cơm, chỉ nhìn chằm chằm ông chủ, “Thanh âm của anh rất êm tai nha, vì sao không nói nhiều thêm một chút? Đôi mắt anh cũng rất xinh đẹp, dáng vẻ của anh nhất định là rất tuấn tú đúng không?”

Lận Cửu không lên tiếng, Hàn Diêu Diêu còn muốn lôi kéo để cậu nói chuyện.

Trong phòng, Giang Khả khó có thể tin nói, “Lận Cửu đang bị đùa giỡn sao?”

Tư Tự buông chiếc đũa, cầm lấy khăn lông lau miệng, đeo khẩu trang đi ra ngoài.

“Này, cậu đi làm gì?” Giang Khả bò dậy muốn cùng đi ra ngoài.

“Cậu tiếp tục ăn đi.” Cửa phòng bị đóng lại, thiếu chút nữa kẹp vào mũi Giang Khả.

“Cơm hải sản ăn rất ngon, ăn qua một lần, cả đời khó quên, các cô có muốn ăn thử không?” Tư Tự đi qua nói.

Hai cô gái kinh ngạc, nhìn người đàn ông đang đến gần, dáng người cũng đặc biệt tốt, thân mình còn cao hơn so với ông chủ, cũng đeo khẩu trang, đôi mắt đẹp lại mang theo lạnh lẽo, khí thế toàn thân có chút dọa người, hoàn toàn không có dáng vẻ dễ trêu chọc như chủ quán.