Sau Khi Bị Toàn Mạng Bôi Đen, Tôi Không Phải Người Nữa

Chương 4

EDIT: HẠ

Vụn băng trong hộp giữ tươi còn chưa hòa tan, trên mặt băng tuyết trắng, bày chỉnh tề mấy miếng thịt cá, màu sắc đỏ tươi cực kỳ mê người, đường vân trên thịt cá không phải màu trắng như cá hồi, mà là màu bạc, tất cả đều mang theo cảm giác vô cùng cao cấp.

Sashimi tươi đẹp như vậy, Giang Khả chưa từng thấy qua.

“Đây là…. Cá hồi đột biến sao?” Giang Khả có chút không chắc chắn.

Tên gọi là gì không sao cả, chỉ cần Giang Khả ăn một ngụm, Lận Cửu tin tưởng vị giác của hắn sẽ bị bắt làm tù binh.

Phương Càn Khôn không biết thò tay qua từ khi nào, vươn bàn tay to béo, “Để tôi nếm, tôi giúp ông chủ nếm thử trước.”

Lận Cửu đưa cho ông ta một cái tăm xỉa răng, Phương Càn Khôn cắm một miếng thịt cá, đặt ở trước mắt quan sát, “Đao pháp không tồi, lưu loát sạch sẽ.”

Bỏ thịt cá vào trong miệng, nhẹ nhàng nhấm nuốt, chất thịt non mịn, hương vị tươi ngon nổ tung ở đầu lưỡi, mỹ vị khó có thể hình dung.

Phương Càn Khôn hưởng thụ nheo đôi mắt lại, tay to béo không tự giác được muốn đưa ra lấy miếng thứ hai, Giang Khả phát hiện không đúng, đập vào bàn tay to béo của Phương Càn Khôn.

“Tự giác chút đi, ông chủ còn chưa được nếm thử đây này.” Giang Khả cầm tăm xỉa răng, cũng cắm một miếng bỏ vào miệng.

Trên mặt Phương Càn Khôn tràn ngập tươi cười, “Không nếm ra mùi vị, tôi nếm thử thêm một miếng, chỉ một miếng.”

Lúc này Giang Khả đã đã sớm mất khả năng ngôn ngữ, mỹ vị đánh sâu vào vị giác khiến hắn mở to hai mắt nhìn, tay hoạt động nhanh hơn đại não, hắn lập tức đoạt hộp giữ tươi trong tay Lận Cửu, rốt cuộc có thể bảo vệ ba miếng thịt cá còn sót lại.

Phương Càn Khôn còn chưa từ bỏ ý định, đuổi theo Giang Khả muốn nếm thêm một miếng.

Sao Giang Khả có thể đồng ý, có sơn trân hải vị nào hắn chưa từng ăn qua, thế nhưng hắn chưa từng nếm qua món mỹ vị như vậy, hương vị nguyên bản, không cần chấm bất kỳ gia vị gì, hoàn toàn là sự tươi ngon phát ra từ chính nguyên liệu nấu ăn.

Giang Khả dùng tốc độ nhanh nhất nhét ba miếng thịt cá còn lại vào miệng, đem hộp giữ tươi tính cả vụn băng đưa cho đầu bếp Vương.

Đầu bếp Vương ôm hộp băng vụn, trên mặt tràn đầy phiền muộn.

Giang Khả nuốt đầy miệng thịt cá xuống, thở hắt ra, mỗi tế bào trong thân thể đều bị mỹ vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trở nên sinh động lên, cả người thần thanh khí sảng, toàn thân thư thái.

“Mỹ vị! Ăn ngon!” Giang Khả cực kỳ hưng phấn, “Cậu có bao nhiêu cá loại này? Tôi mua hết!”

Lận Cửu thở nhẹ ra một hơi, “Phương diện giá cả…..”

“Giá cả thì dễ nói, từ trước đến nay tôi cực kỳ hào phóng trước mỹ vị, cậu ra giá đi.” Giang Khả cực kỳ hào sảng.

Vì thế Lận Cửu ra giá, “3 vạn một cân.”

Giang Khả: “………”

Đầu bếp Phương: “…….”

Người phục vụ hoàn toàn bị xem nhẹ: “……..”

Giang Khả không nói chuyện, yên lặng mở hộp đóng gói trong tay ra, bên trong đặt mấy miếng sashimi cá vây xanh, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng để vào trong miệng, yên lặng ăn hết, có quyết định.

“Mua! Cá đâu?” Giang Khả khổ trong lòng, vốn là cá vây xanh đỉnh cấp mỹ vị, đột nhiên không còn thơm nữa.

Cá vây xanh đỉnh cấp được bán với giá 2 vạn một cân, mỹ vị như thế này, dựa vào cái gì không thể bán 3 vạn một cân?

Ở chỗ Giang Khả, giá này có thể chấp nhận.

“Ngài muốn lấy toàn bộ, hay chỉ muốn lấy thịt cá? Nếu chỉ cần thịt cá, tôi có thể bán giá này cho ngài.”

Một con cá bỏ đi đầu, xương cá, nội tạng, thịt còn lại cũng không đủ bốn phần, giá bán thịt cá này, xem như Lận Cửu bị lỗ.

Những vật liệu thừa không thể ăn này đối với người khác mà nói là vô dụng, nhưng Lận Cửu lại có thể đổi Ma Trị.

“Tôi muốn toàn bộ con cá, nếu cá còn sống thì càng tốt, cá ngon như vậy, tôi rất muốn xem nó trông như thế nào.” Giang Khả không thèm quan tâm đến chút tiền này, hắn chỉ tò mò diện mạo của con cá.

Lận Cửu muốn che giấu dáng vẻ của Ngân La Ngư nhưng thất bại, con đường kiếm thêm Ma Trị cũng bị phá hỏng.

Ma Vật chưa ăn hết đúng là có thể bán cho người khác ăn, nhưng nếu cậu không thể lấy lại vật liệu thừa của hải sản Ma Hải, cậu không thể kiếm thêm Ma Trị, chỉ dựa vào Ma Trị kiếm được nhờ hoàn thành nhiệm vụ thì có hơi không an toàn, cậu còn phải nghĩ thêm biện pháp khác.

“Ngày mai tôi sẽ đưa tới.”

“Không cần chờ tới ngày mai, hiện tại, tôi muốn ngay bây giờ, ngay bây giờ phải có.”

Lận Cửu chần chờ, cậu muốn đi mua két nước để thả Ngân La Ngư trước, hơn nữa còn phải chỉnh trang lại con cá, hiện tại muốn cá, thời gian sẽ rất eo hẹp.

Giang Khả vỗ hộp đóng gói trên bàn, “Nhìn thấy không, tôi đang chuẩn bị đưa cơm cho một người bạn, cậu ta bị bệnh, cái gì cũng ăn không vào, chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng để tục mệnh, trước kia cậu ta khá thích ăn hải sản, cho nên tôi mới chuẩn bị thịt nguội hải sản và sashimi cá vây xanh, hy vọng cậu ta có thể ăn được một chút.

Hiện tại có món ngon như vậy, những món hải sản này không cần tặng nữa, tôi mang Ngân La Ngư cho cậu ta, cậu ấy khẳng định có thể ăn hết, chuyện liên quan đến tính mạng, cậu cố gắng một chút được không, nếu một mình cậu không tiện đưa qua, tôi có thể phái người đi giúp cậu.”

“Không cần, tự tôi làm được.” Trong lòng Lận Cửu còn có nghi ngờ, cậu không biết người bệnh có thể ăn Ngân La Ngư được không.

Hệ thống biết được nghi ngờ của Lận Cửu, thanh âm máy móc trực tiếp xuất hiện trong đầu Lận Cửu.

[Giá trị dinh dưỡng của Ngân La Ngư rất cao, người khỏe mạnh ăn vào sẽ cường thân kiện thể, người bệnh ăn vào cũng có hiệu quả tương tự.]

Lúc này Lận Cửu mới yên tâm.

“Cậu có xe không? Tôi có thể lái xe đưa cậu đi.” Giang Khả có vẻ rất vội vàng.

“Không cần phiền toái như vậy, tôi đi một lát sẽ quay lại.”

Lận Cửu nhanh chóng rời đi, ra cửa gọi xe về nhà, thuận tiện đi qua cửa hàng ngư cụ mua một thùng cá cùng một vợt bắt cá cỡ lớn, về nhà thả ao cá ra, muốn dùng vợt bắt một con Ngân La Ngư.

Vợt bắt cá mới vừa vào nước, Ngân La Ngư đã hung mãnh nhào lên, cắn xé vợt bắt cá một hồi, cái vợt còn chưa phát huy tác dụng đã bỏ mình tại chỗ.

Lận Cửu: “…….”

Nhìn thùng cá trước mắt, hy vọng thùng cá này đủ chắc chắn, đừng bị Ngân La Ngư phá hỏng.

Vì hạ thấp hung tính của Ngân La Ngư, Lận Cửu không dùng nước Ma Hải, xả nước máy vào thùng, cậu dùng đinh ba bắt một con Ngân La Ngư lớn nhất ném vào trong thùng cá, chiều dài thùng cá không đủ, chỉ có thể miễn cưỡng nhét con cá vào.

Ngân La Ngư vừa vào thùng đã điên cuồng nhảy nhót, sức lực rất lớn, Lận Cửu cơ hồ không giữ được tay cầm.

Ra cửa liền bắt xe quay lại “Bách Khả Loan”, Giang Khả còn đang chờ cậu ở trong cửa hàng.

Sau khi Lận Cửu rời đi, Giang Khả mới phản ứng lại, ngay cả mặt mũi người bán cá thế nào hắn còn chưa nhìn được, gặp lại khẳng định sẽ không nhận ra, may mắn rất nhanh Lận Cửu đã trở lại, mang theo một thùng cá nặng trĩu, bên trong là một đại gia hỏa đang điên cuồng giãy giụa.

“Ôi chà, cư nhiên còn sống.” Giang Khả chào đón, muốn mở ra nhìn tận mắt lại bị Lận Cửu cản lại.

“Cá này rất hung dữ, lăn lộn suốt một đường, tôi sẽ trực tiếp mang vào phòng bếp.”

Bọn họ không biết sự hung mãnh của Ma Vật biển, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

“Được được, đưa vào bếp đi.” Giang Khả tò mò chết được.

Một đám người đi theo sau Lận Cửu vào phòng bếp, kết quả cái thùng không thể chống đỡ được nữa, chưa tới phòng bếp, khóa thùng đã bị đâm hỏng, Ngân La Ngư “Trượt” ra ngoài, vây cá là màu bạc trắng, trắng đến lóa mắt.

Cá dài hơn 1 mét, miệng hé ra đóng lại, lộ ra răng nanh dày đặc, thân mình liều mạng đong đưa, tán loạn đầy đất, đuổi theo người để cắn, người phục vụ và đầu bếp đứng xem náo nhiệt, đều sợ đến mức liên tục thét chói tai.

“Con cá này, trắng quá! Hung dữ quá!”

“Răng con cá này sao lại dài thế? Đây còn là cá sao?!”

“A a a a a ——!! Đừng đuổi theo tôi!!!”

Bọn họ chưa từng gặp qua con cá nào như vậy, không có nước còn có thể đuổi theo cắn người, con cá này không phải sắp thành tinh chứ?

Người phục vụ liều mạng chạy trốn, đầu bếp cầm xoong nồi, muỗng cơm chạy tới bắt cá, Ngân La Ngư vừa tinh ranh lại giảo hoạt, vặn trái vặn phải, tránh vây công của mọi người, cắn ngược vào nồi xoong trước mắt, vị đầu bếp kia sợ tới mức a a kêu to, ném nồi xoay người chạy vội.

Hiện trường là một mảnh binh hoang mã loạn.

Giang Khả xem cũng bị dọa ngốc, trên đất liền mà con cá này còn kiêu ngạo như vậy, trường hợp lớn thế này hắn chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy.

Lận Cửu lấy một cây đao từ phòng bếp ra, “Ông chủ, trực tiếp gϊếŧ chết nhé?”

Giang Khả sờ cái trán đẫm mồ hôi, “Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ, mau gϊếŧ.”

Lận Cửu bước nhanh qua, đuôi Ngân La Ngư vỗ lên mặt đất, “Bang” một tiếng giòn tan, thân cá lập tức bay lên, hàm răng sắc nhọn hướng về phía Lận Cửu.

“A a a a ——!!!!”

Hiện trường vang lên một mảnh tiếng kêu sợ hãi, Lận Cửu dùng thân đao nện vào đầu con cá, Ngân La Ngư bị đánh ngốc, ngã trên mặt đất, một lúc lâu cũng không có phản ứng.

Lận Cửu đè cá lại, trực tiếp cắm đao vào sống lưng Ngân La Ngư, Ngân La Ngư hoàn toàn bất động.

Lúc này đầu bếp mới ba chân bốn cẳng nâng con cá vào trong phòng bếp, đặt ở trên cân bắt đầu cân trọng lượng.

Cá nặng 18,8KG, Giang Khả cho Lận Cửu 120 vạn, làm tròn số, cũng coi như kết thiện duyên, nói cho Lận Cửu, về sau nếu cậu lại bắt được loại cá này nhất định phải bán cho hắn.

Giang Khả đưa Lận Cửu ra cửa, quay đầu lại gọi Phương Càn Khôn, “Lão Phương, trước tiên làm một ít Sashimi, tôi phải mang đến bệnh viện, phần dư lại để lại trong tủ đông.”

Phương Càn Khôn đáp lại, mang theo phụ bếp đi vào trong bếp.

Lận Cửu do dự một chút, vẫn nhắc nhở một câu, “Tủy cá cũng là thứ tốt.”

Đầu bếp Phương cười ha hả, “Không cần ngài nhắc nhở, cá quý giá như vậy, nếu xương cá có thể ăn, ngay cả xương cá chúng tôi cũng muốn ăn hết.”

Hai người đi tới cửa, Giang Khả cười nói: “Chuyện làm ăn đã xong, tôi còn không biết cậu trông như thế nào, tên là gì, về sau phải liên hệ với cậu thế nào?”

Lận Cửu tháo khẩu trang xuống, “Tôi tên Lận Cửu.”

Giang Khả nhìn chằm chằm mặt cậu, liên tục kinh ngạc cảm thán, “Khó trách cậu phải đeo khẩu trang, cậu lớn lên cũng khá đẹp mắt, làn da cũng đẹp, vừa trắng vừa non mịn, cậu không phải minh tinh chứ?”

Lận Cửu: “……”

Không hot cũng có lợi ích của không hot, ít nhất ông chủ Giang này không quen biết cậu.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, Giang Khả biết Lận Cửu gọi xe tới đây, cho nên chủ động bắt xe giúp cậu, đưa cậu lên xe.

*

Giang Khả mang theo hai hộp sashimi Ngân La Ngư, vô cùng vui vẻ đi vào bệnh viện.

Đi đến phòng bệnh VIP, hắn không trực tiếp đi vào, mà là dán tường nhìn vào phòng bệnh, trong phòng bệnh chỉ có thư ký Kim, anh ta đang đứng trước giường bệnh nói gì đó, không có người khác, lúc này Giang Khả mới lủi vào trong phòng.

Thanh niên trên giường bệnh đang xem văn kiện, anh có một khuôn mặt anh tuấn đến cực hạn, sắc mặt anh tái nhợt, rất gầy, thế nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến dung mạo xuất sắc của anh, một bên anh đang xem văn kiện, một bên lắng nghe thư ký Kim nói chuyện.

Nếu Lận Cửu ở chỗ này, chỉ liếc mắt một cái cậu liền có thể nhận ra, vị này chính là Tư Thần được phong thần từ khi còn trẻ, —— Tư Tự.

Một Tư Thần bắn ra quang mang bốn phía trên sân khấu, một Tư Thần vô cùng lộng lẫy bắt mắt, giờ phút này lại bị bệnh tật tàn phá đến suy yếu bất kham.

Thư ký Kim gật đầu với Giang Khả, tiếp tục đề tài của mình, “Ngài muốn hủy bỏ buổi biểu diễn bên kia sao? Thân thể ngài, đã không thích hợp để lên sân khấu.”

Thanh âm Tư Tự trầm ổn, “Từ từ đã, nếu thân thể có chuyển biến tốt, vẫn có thể tiến hành theo kế hoạch.”

Theo kế hoạch, năm nay anh có 6 buổi biểu diễn, thành phố A có ba điểm dừng chân, điểm dừng chân tiếp theo là thành phố B.

Mấy năm nay buổi biểu diễn của anh giảm theo từng năm, rất nhiều fans không đoạt được vé, đột nhiên tuyên bố hủy bỏ buổi biểu diễn, các fans mong chờ lâu như vậy khẳng định sẽ rất thất vọng, mẹ ở bên kia cũng sẽ hoài nghi.

Thân thể Tư phu nhân không tốt, chuyện Tư Tự bị bệnh, cả nhà đều gạt bà, sợ bà không thể tiếp thu.

Thư ký Kim nói: “Chủ tịch cũng hy vọng ngài có thể hủy bỏ buổi biểu diễn, chuyên tâm dưỡng bệnh, ngài thích âm nhạc, có thể đợi hết bệnh rồi lại tiếp tục, công ty bên kia ngài cũng không cần lo lắng, chủ tịch nói thân thể ngài ấy còn rất tốt, có thể căng thêm mấy năm, ngài ấy nói ngài không cần có quá nhiều áp lực.”

Tư Tự dừng bút, trên thực tế, thân thể ông ngoại đã không còn tốt như trước, Tư Tự giảm bớt buổi biểu diễn, cũng rất ít tham dự các hoạt động, anh giữ lại thời gian để xử lý việc công ty, giúp đỡ ông ngoại phần nào.