Cứu Mạng!!!

Chương 1

"Ở chỗ thế tử này, quả thật có một mỹ nhân khiến người ta ngứa ngáy."

Bánh xe ngựa lăn qua một viên đá trên quan đạo, hơi rung lắc.

Cừu Dạ Tuyết ngồi xếp bằng trên chiếc đệm mềm, một tay đặt khuỷu tay lên chiếc bàn thấp bên cạnh, lưng bàn tay chống vào bên mặt; tay còn lại ôm lò sưởi tay để giữ ấm, đôi mắt khép hờ, trông có vẻ lười nhác.

Làn khói tỏa ra từ lư hương bằng ngọc Hòa Điền trên chiếc bàn thấp mờ ảo bao phủ lấy hàng mày đôi mắt của hắn, mùi trầm hương thanh nhã đối với hắn mà nói tựa như thuốc ngủ.

Tỳ nữ mặc váy lụa màu hoa sen, đang quỳ ngồi phía dưới, nhẹ nhàng dâng một bát trà Ô Long nhân sâm mới pha đặt bên cạnh Cừu Dạ Tuyết, dịu dàng gọi một tiếng: "Thế tử."

Hàng mi của Cừu Dạ Tuyết khẽ run lên, hắn mở mắt giữa làn sương mỏng.

Hắn khẽ cử động, tấm thẻ bạc treo bên tai phải cùng với sợi tua đơn sắc nhẹ nhàng lay động trong màn sương trắng, ánh sáng yếu ớt lấp lánh làm đôi mắt đào vốn đã rực rỡ của hắn càng thêm cuốn hút: "Bây giờ là canh mấy rồi?"

Tỳ nữ Ngẫu Hà cung kính cúi đầu, không nhìn hắn lấy một lần: "Đã qua giờ Thìn một khắc, thế tử có muốn dùng bữa sáng không?"

Cừu Dạ Tuyết không trả lời, chỉ cầm tách trà sứ lên, hé mở nắp ngắm một cái rồi lại đặt nắp xuống, kèm theo cả tách trà sứ đặt trên chiếc bàn thấp: "Lại là cái này."

Hắn lười nhác: "Uống thêm thì mai sẽ bị chảy máu mũi mất."

Ngẫu Hà không sợ hắn, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Thế tử."

Cừu Dạ Tuyết không còn cách nào khác, đành phải cầm tách lên, cảm thấy độ ấm vừa đủ mới uống: "Được rồi."

Hắn đưa tách trà cho Ngẫu Hà xem: "Không còn sót một giọt."

Ngẫu Hà mỉm cười nói: "Nô tỳ sẽ đi báo một tiếng, để các vị quân gia nghỉ ngơi, dùng bữa sáng trước."

Cừu Dạ Tuyết bị xe ngựa xóc nảy đến mức chẳng còn bụng dạ nào ăn uống, nhưng hắn cũng biết không thể cãi lại nàng ta, liền vẫy tay ra hiệu cho nàng ta đi.

Ngẫu Hà đứng dậy, lại cung kính hành lễ, sau đó mới bước nhỏ ra ngoài, vén rèm đi ra.

Cừu Dạ Tuyết nhìn tấm rèm khẽ động sau khi rơi xuống, gió lạnh từ ngoài theo động tác vén rèm của Ngẫu Hà thổi vào một chút, khiến hắn phải thở dài, xoa xoa khớp tay lạnh buốt từ trong ra ngoài, hai tay đều áp vào lò sưởi tay.

Phương Bắc không như phương Nam, thường thì thời điểm này ở phía Nam dù nhiệt độ thay đổi lớn cũng có vài ngày nắng gắt.

Nhưng ở phía Bắc, lúc này ánh mặt trời như vừa từ Thái Âm tinh mà ra, tia nắng cũng mang theo hơi lạnh.

Hắn sinh non trong bụng mẫu thân, lại bị ám hại trúng độc khi mẫu thân mang thai hắn, dù độc không truyền sang hắn nhưng cũng khiến thể chất của hắn trở nên yếu ớt từ khi mới sinh ra.

Những năm trước, vào thời điểm này hắn đều ở trong phòng, bên cạnh bếp than, ăn hoa quả theo mùa, uống trà ấm, còn sai người đến lật từng trang sách cho hắn, thật là an nhàn.

Năm nay lại phải lên quan đạo, ngồi trong góc nhỏ, xe ngựa cứ thế lăn bánh về phương Bắc.

Cừu Dạ Tuyết xoa xoa lò sưởi tay bằng đồng được khắc văn mây, mí mắt hơi cụp che đi ánh nhìn trong mắt.

Đi đường đã hơn hai tháng, những lúc rảnh rỗi hắn suy nghĩ nhiều nhất là tình hình hiện tại ở kinh thành.

Trời cao hoàng đế xa, Tuế Nam và kinh thành cách nhau khá nhiều châu phủ, đường xá xa xôi; phụ vương của hắn lại không hai mang, nên đối với tình thế trong kinh thành hiện nay, quả thực không biết được nhiều.

Nếu phải nói, điều mà Cừu Dạ Tuyết nghe được nhiều nhất có lẽ là về vị thái tử ăn chơi còn hiển hách hơn hắn, Chúc Tri Chiết.

Vị này...

Nghe đồn y mặt xanh răng nhọn, cao tám thước, thân rộng ba thước, có thể tay không bổ núi, cũng có thể dỗ trẻ con đang khóc đêm.

Dù Cừu Dạ Tuyết biết lời đồn phần lớn là phóng đại, nhưng ấn tượng của hắn về vị thái tử này quả thực không tốt lắm.

Chỉ vì bốn năm trước, khi ấy thái tử mới mười sáu tuổi, khoác chiến bào, tay cầm trường thương, cưỡi ngựa ra trận, thân chinh Bắc Vực.

Chỉ trong vòng ba tháng, chiến báo đã truyền khắp cả nước.

Thái tử Chúc Tri Chiết dẫn một vạn tinh binh chinh phạt "Hoàng đế Bắc Vực", đến cuối cùng dẫn về năm vạn binh sĩ.

Sáu châu Bắc Vực bị y giẫm nát, máu chảy thành sông ngay giữa thành.

Y nói, hàng thì chỉ gϊếŧ tướng, không hàng thì diệt cả thành.

Khi Cừu Dạ Tuyết nghe đến đó, lông mày đã nhíu chặt suốt mấy ngày.

Chiến tranh có lẽ là không thể tránh khỏi, nhưng bách tính thì có tội tình gì.

Nhưng trong mắt Chúc Tri Chiết, y là thái tử cao cao tại thượng, một người đứng trên vạn người, chúng sinh chẳng qua chỉ là kiến hôi bò dưới chân y.