Lương triều, năm Khang Bình thứ hai.
Tuyết rơi như bông liễu, phủ trắng mái ngói lưu ly trong cung, lại càng làm nổi bật sắc đỏ rực rỡ của những bức tường son.
Một chiếc xe ngựa chạy đến trước cửa cung, khiến người dân xung quanh dừng chân vây xem.
Tạ Ngọc Diễm vén rèm xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn cánh cổng cung nguy nga, trong lòng dâng lên cảm giác như đang mơ.
Quân Tề xuôi nam, kinh thành Đại Lương và các vùng phụ cận đều bị chiếm đóng, người Tề lập Vương Hoài lên làm hoàng đế bù nhìn, Đại Lương suýt chút nữa thì diệt vong. Cho đến khi người Tề rút lui, trải qua muôn vàn khó khăn, kinh đô mới trở về tay Đại Lương.
"Yêu hậu!"
Tiếng mắng chói tai khiến Tạ Ngọc Diễm bừng tỉnh, một người phụ nữ tay cầm chủy thủ lao tới, cấm quân bảo vệ Thái hậu lập tức xông lên, một nhát kiếm chém người phụ nữ ngã gục xuống đất.
Nếu là trước chiến tranh, tuyệt đối sẽ không có chuyện gϊếŧ người trước cửa cung, dân chúng chứng kiến cũng sẽ hoảng sợ, nhưng bốn tháng qua, người chết vì chiến loạn nhiều vô số kể, mọi người đã quen với cảnh sinh ly tử biệt, ngược lại còn thu hút thêm nhiều người dừng chân xem từ xa.
"Nương!" Trong đám đông, một bé gái khoảng bảy, tám tuổi chạy ra, vừa khóc vừa chạy về phía người phụ nữ, chạy được nửa đường, đột nhiên đổi hướng, len qua khe hở giữa hai tên cấm quân, dùng cây gậy gỗ buộc mảnh sành trong tay đâm mạnh vào người Tạ Thái hậu.
Máu tươi nóng hổi bắn ra, văng lên mu bàn tay Tạ Ngọc Diễm.
Máu từ cổ bé gái phun ra, khuôn mặt non nớt nhanh chóng bị nhuộm đỏ, nhưng trong mắt cô bé không hề có sự sợ hãi, chỉ có hận ý ngập tràn. Người phụ nữ thấy vậy, hét lên một tiếng, cố gắng bò đến bên cạnh con gái, nhưng bị tên cấm quân bên cạnh dùng kiếm ghim chặt xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt, đã có hai mạng người ra đi.
Tạ Ngọc Diễm dùng khăn tay lau đi giọt máu bắn lên mu bàn tay, không thèm liếc mắt nhìn hai mẹ con dưới đất một cái, tiếp tục đi về phía cửa cung.
"Người nước Tề vừa đi, thánh nhân nước Đại Lương đã sai quan binh đi khắp nơi cướp bóc tài sản của dân chúng, gϊếŧ hại mấy trăm người trong tộc ta. Đối với con dân Đại Lương, bọn chúng còn ra tay tàn độc hơn cả người Tề và bọn cướp, không gϊếŧ chết ả đàn bà độc ác này... chúng ta sẽ không có đường sống."
"Liều mạng..."
Lời vừa dứt, đã có hơn ba mươi người xông ra, bọn họ cũng giống như hai mẹ con kia, đều nghe ngóng được hành tung của Tạ thái hậu, muốn nhân cơ hội này hành thích nàng.
Những người này xông lên vây kín.
Đúng lúc cấm quân đang khó khăn chống đỡ, một mũi tên bay tới bắn trúng tên loạn dân cầm đầu.
Một đội kỵ binh phi nước đại tới, người dẫn đầu mặc giáp trụ, dung mạo tuấn tú, chính là vị Ngụy đế Vương Hoài từng lên ngôi.
Sau khi kinh thành thất thủ, Tạ thị vốn bị tước bỏ danh hiệu Thái hậu, xuất gia làm đạo sĩ, nhưng lại lén lút cấu kết với Ngụy đế Vương Hoài. Dưới sự mê hoặc của nàng ta, Vương Hoài đồng ý trao trả quyền lực cho Đại Lương, Tạ thị cũng nhờ vậy khôi phục lại ngôi vị thái hậu.
Trong những ngày ở kinh sư, Tạ thái hậu hoành hành bá đạo, dung túng cho thuộc hạ cướp bóc tài sản, ai không tuân theo đều bị gϊếŧ hại. Dân chúng vốn đã lầm than vì chiến loạn, nay lại rơi vào cảnh ngộ thê thảm hơn, trên đường đâu đâu cũng thấy xác người bị vứt bỏ.
Trong lòng dân chúng chất chứa oán hận, bao nhiêu hoàng tộc và phi tần đều bị bắt, tại sao lại bỏ sót Tạ thái hậu này?
"Ả yêu hậu... Ngươi sẽ gặp báo ứng..."
Chỉ trong chốc lát, đám người bạo động đã bị gϊếŧ sạch, Vương Hoài xuống ngựa đích thân hộ tống Tạ Ngọc Diễm vào cung.
Cung Từ An đã được quét dọn sạch sẽ từ trước, Tạ thái hậu vừa bước vào cửa, đã có cung nhân tiến lên hầu hạ thay y phục.
Bộ y phục rộng thùng thình màu xanh thẫm, thêu hình chim trĩ ngũ sắc, đám mây rồng được dệt bằng lụa đỏ như thể có thể bay lên bất cứ lúc nào. Thôi Thượng Nghi dùng đầu ngón tay miết phẳng y phục, không để lại một nếp nhăn nào, sau đó lại chỉnh sửa lại thắt lưng bằng da được bọc lụa xanh của Tạ thái hậu.
Tạ thái hậu mặc y phục đẹp đẽ quý giá vô cùng, trông như thể hiện lại thời kỳ thịnh vượng của Đại Lương.
Vương Hoài rèm bước vào, ánh mắt nhìn thẳng vào Tạ Ngọc Diễm không chút kiêng dè. Dù là ngoại thần nhưng hiện tại hắn có thể tự do ra vào tẩm cung của thái hậu, không ai ngăn cản.
Đuôi mắt Tạ Ngọc Diễm hơi nhếch lên, dung mạo dưới lớp trang phục càng thêm kiều diễm, rực rỡ.
Trái tim Vương Hoài khẽ rung động. Tạ thái hậu đã ở tuổi xế chiều, nhưng trong mắt hắn, nàng vẫn không khác gì thời còn trẻ.
Tạ gia và Vương gia vốn là chỗ quen biết, hắn và Tạ Ngọc Diễm lớn lên bên nhau như thanh mai trúc mã. Hắn từng thầm hạ quyết tâm, đợi đến khi cập quan sẽ xin cha mẹ làm chủ, cầu hôn Tạ Ngọc Diễm.
Đáng tiếc, tiên đế đột ngột tuyển Tạ Ngọc Diễm vào cung, từ đó về sau, hắn chỉ có thể chôn giấu tình cảm của mình.