Đồ Linh bực bội vì tiếng khóc của họ, nàng la lên: "Khóc cái gì mà khóc, rửa sạch là xong!"
Nàng thảy miếng thịt tới bên chân Tử Dạ: "Ngươi, mang miếng thịt đi rửa."
Tử Dạ không động đậy, thấy tình hình không ổn, Bạch Kỳ định bước tới lấy miếng thịt.
“Ngươi đừng động, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Đồ Linh ngồi thoải mái trên một tảng đá nhô ra, khoanh tay ra lệnh cho Bạch Kỳ đến gần.
Qua quan sát, nàng thấy trong đám người này, Bạch Kỳ là đơn giản nhất.
Bạch Kỳ khó xử nhìn Tử Dạ, hy vọng hắn không trái lệnh của Thư chủ.
Tử Dạ bất đắc dĩ cầm miếng thịt đi ra ngoài.
Đồ Linh tiếp tục ra lệnh cho Ngân Ngân và Phù Tường: “Hai ngươi đi nhặt ít củi khô.”
Hai người nhìn về phía Bạch Kỳ, lo sợ Đồ Linh sẽ bắt nạt hắn, nhưng Bạch Kỳ đáp lại bằng một ánh mắt kiên định, như muốn nói: Ta sẽ tự bảo vệ mình!
Đồ Linh thầm nghĩ: Ha, thật nhiều kịch!
Giờ đây, trong hang chỉ còn lại nàng và Bạch Kỳ.
Nàng đưa tay sờ đôi tai thỏ trên đầu Bạch Kỳ, thật mềm mại nắn rất thích, đúng là tai thật.
“Nghe cho kỹ, ta muốn kiểm tra trí thông minh của ngươi. Bài kiểm tra này yêu cầu ngươi mô tả về ta, các ngươi và thế giới này. Ngươi biết gì thì nói đó. Nếu trả lời làm ta hài lòng, ta sẽ không trừng phạt Phù Tường.”
Bạch Kỳ rõ ràng lo lắng về bài kiểm tra này. Trí tuệ chính là tiêu chí quan trọng quyết định địa vị của một thú nhân.
Vì thế thế giới thú nhân này là một xã hội mẫu hệ, nơi mà trí thông minh của giống cái vượt xa giống đực. Chỉ có nghe lời giống cái thì bộ tộc mới phát triển tốt được.
Thậm chí nếu giống cái ra lệnh cho họ chết, họ chỉ tự trách mình chết quá chậm, làm lỡ việc lớn của giống cái.
“Thư chủ, có phải nói hết tất cả không?”
“Ừm. Nói sai một chút thôi là đêm nay ngươi bị phạt đấy.”
Mặt Bạch Kỳ trắng bệch, rõ ràng hắn rất sợ hình phạt vào ban đêm. Ngay lập tức, hắn tuôn ra tất cả những gì mình biết.
Hóa ra đây là thế giới thú nhân, nơi những giống đực có hai hình thái: hình thái đứng thẳng và hình thái dã thú, còn giống cái chỉ có thể ở hình thái đứng thẳng.
Chỉ là không hiểu vì sao hậu duệ của họ phần lớn đều là giống đực, còn giống cái thì cực kỳ hiếm. Điều này thật vô lý, Đồ Linh thầm nghĩ, tỷ lệ sinh đực và cái rõ ràng là bằng nhau.
Mỗi bộ lạc chiếm giữ một phần của đảo thú nhân, và mỗi bộ lạc lại được chia thành các trận doanh do giống cái dẫn dắt. Những giống đực nào được khắc ấn ký của giống cái sẽ trở thành giống đực của nàng, tức là gia nhập vào trận doanh của nàng.
Còn những giống đực không thuộc trận doanh nào thì có nhiệm vụ tuần tra và bảo vệ bộ lạc.
Bộ lạc mà Đồ Linh đang sống nằm ở trung tâm đảo, gọi là Trung Bộ lạc. Trận doanh của nàng là yếu nhất trong bộ lạc này.
Đồ Linh thuộc Hồ tộc, là nữ nhi của Đồ Mĩ, người từng là thủ lĩnh của trận doanh mạnh nhất trong bộ lạc. Nhưng sau khi Đồ Mĩ biến mất, toàn bộ giống đực trong trận doanh đều chết, chỉ còn lại ấu tể.
Về phần mấy nam nhân này, nói đơn giản thì Bạch Kỳ là một con thỏ, bị Đồ Linh lừa đến đây vì hắn quá ngây thơ. Nàng chỉ cần hoạ một bức tranh hứa hẹn đẹp đẽ là hắn đã đến.
Người có mái tóc tím tên là Tử Dạ, thuộc Xà tộc. Khi Đồ Mĩ chưa biến mất, hắn đã được mẫu tộc gửi đến để lấy lòng Đồ Linh.
Còn nam nhân lạnh như băng tên là Ngân Ngân, thuộc Nguyệt lang tộc. Hắn là ngoài ý muốn được Đồ Linh cứu sống. Bản tính của Ngân Ngân là trung thành, sau khi được cứu hắn gia nhập vào trận doanh của Đồ Linh, dù lúc đó trận doanh của nàng đã suy tàn do sự biến mất của Đồ Mĩ và danh tiếng xấu của mình.
Sau đó Đồ Linh và Ngân Ngân đã có một tiểu sói con tên là Ngân Cát, còn Phù Tường là một ấu tể thuộc Bạch Hổ, nhưng thú phụ của hắn đã chết.
Đồ Linh tò mò hỏi: "Ngân Cát?"